Hề bá nhắm mắt lại, khóe mắt liền rơi xuống hai hàng lệ già nua, “Nhưng ngươi bảo ta phải đối mặt với đứa nhỏ thế nào? Nếu đem chân tướng nói thật cho nó thì nó làm sao có thể không lo lắng mà sống tiếp chứ?”
Dư Xán Nhi nâng ông ta dậy, “Kỳ thật ta tới nơi này là muốn đem Hề Thành mang đi, đây cũng là tâm nguyện cuối cùng của Lãnh Ngọc. Lúc nàng không biết sự tồn tại của ta nên mới đem hài tử phó thác cho ngươi. Hiện tại cũng tới lúc Hề Thành trở về với tộc nhân rồi. Ta sẽ dẫn hắn đi Nam Hải, nơi đó là cố thổ của chúng ta, mà ta tin rằng hắn sẽ có được tự do vĩnh cửu ở nơi đó. Tự do này chính là thứ mà ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, Lãnh Ngọc vẫn cầu mà không được.”
Đôi mắt ảm đạm của Hề bá rốt cuộc có chút ánh sáng, nhưng ngay sau đó lại sầm xuống, “Ngươi đem nó đi là một lựa chọn tốt, nhưng cha con chúng ta từ giờ không bao giờ còn được gặp nhau nữa sao?”
Dư Xán Nhi không nói gì, nhưng hắn trầm mặc đã là đáp án rõ ràng nhất rồi.
Hề bá gục đầu xuống, hung hăng vỗ lên đùi mình nói, “Đi, nó cần phải đi, rời khỏi nơi này nó mới có thể sống, mới có thể sống thật tốt.”
Từ Lãnh gia đi ra, mọi người mới phát hiện trời đã tối sầm. Lưu Tự Đường nhìn thôn trang bị ánh chiều tà ôm lấy, cảm thấy nó tựa như khác hẳn với thôn trang bình yên hòa thuận mà hắn tưởng tượng. Bóng cây ở dưới ánh trăng đong đưa, giống một bàn tay yêu dị, nắm lấy cả thôn. Hắn dẫm lên con đường nhỏ lầy lội dưới chân, nghĩ đến Lãnh Ngọc mười năm trước có phải cũng trong một đêm phát hiện những khuôn mặt từng hòa ái dần trở nên xa cách, tránh né, rồi trở nên dữ tợn, tỏa ra sát ý hay không. Mới đầu nàng nhất định là mê mang, không biết chính mình đã làm sai cái gì? Sau đó từng lời đồn đại hoang đường truyền tới tai nàng, mà nàng cũng không đem chúng để trong lòng. Thẳng đến một ngày, nàng phát hiện mỗi người đều tin lời đồn kia, Lão Nghiêm Đầu nhi, Bạch Dũng, Lưu gia bà tử….. Bọn họ ở trên đường gặp nàng thì đứng bất động, sau đó hung hăng mắng nàng, mắng những lời thô tục mà đời này nàng chưa từng nghe thấy. Nàng không đáp trả, cũng không biết làm sao mà đáp trả. Trong lòng nàng là khiếp sợ, sau đó là chết lặng, cuối cùng là tuyệt vọng vô cùng.
Nàng không hiểu, những người này nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, mấy tháng trước đối với mình còn ngàn ân vạn tạ, vì sao chỉ vì một lời đồn mà thay đổi thái độ, hận không thể đem nàng đưa vào chỗ chết.
Cho nên Dư Xán Nhi không có nói sai, Hề bá không thể chết được. Ông ta còn thì Hề Thành sẽ có hy vọng với nhân tình, sẽ không giống như mẫu thân hắn, hoàn toàn hết hy vọng, một lòng muốn chết.
Tới cửa nhà, Hề bá quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, “Các ngươi tạm thời ở chỗ này chờ một lát, ta muốn đem chuyện mười năm trước nói với Tiểu Thành.”
Mọi người gật đầu đáp ứng, đứng ở cạnh cửa bất động. Dư Xán Nhi ôm hũ tro cốt, thăm dò nhìn vào trong, ánh mắt chứa sự mong chờ và cả bi ai, lại lóe lên ánh sáng cổ quái. Nhưng không bao lâu, Hề bá đột nhiên từ trong viện vọt ra, “Tiểu Thành, Tiểu Thành không ở nhà.” Ngữ khí của ông ta vừa loạn vừa gấp, bộ dạng chấn kinh.
“Có phải thằng bé ra ngoài chơi còn chưa về không?” Đám Lưu Tự Đường chạy nhanh vào, nhìn thấy trong sân một mảnh hỗn loạn, bàn ghế đều gãy đổ. Lúc này mới hiểu vì sao Hề bá lại nôn nóng thành cái dạng này.
“Hắn sẽ đi chỗ nào chứ? Chẳng lẽ trong nhà gặp cướp?” Hề bá xoa xoa tay lẩm bẩm tự nói.
“Chỉ sợ đúng là kẻ cướp, còn là kẻ cướp giống mười năm trước.” Khổng Chu nghẹn ngào nói, ngón tay chỉ về phía cây cầu ở xa xa. Nơi đó mơ hồ có thể thấy một luồng hồng quan, còn có tiếng người huyên náo ồn ào, tựa hồ đám người đang lớn tiếng bàn luận cái gì.
Hề bá là người đầu tiên phản ứng lại. Ông ta đẩy Dư Xán Nhi, nhấc chân liền chạy tới Lai Viễn kiều. Những người còn lại cũng không dám dừng lại, vội chạy như điên theo ông ta tới chỗ kia.