“Sau đó nó đi nơi nào?”
“Ta đi chu du tứ phương, khi đi qua Nam Hải, theo lời ngư dân ở cửa biển nói thì trong biển đó có một con rắn lớn, tên là Đam Sinh, thích ăn thịt người cá, một lần ăn đến mấy trăm người, sau đó ngủ say ba mươi năm ở trong đáy biển, sau khi tỉnh dậy sẽ lại vồ người cá ăn.”
“Cho nên cái gọi là Long Vương chính là Đam Sinh?”
“Nếu ta không đoán sai thì hẳn là súc sinh kia. Đam Sinh có thể khống chế nước, nơi nào đi đến thì nơi đó có lũ lụt, cho nên người không biết đều coi nó là Long Vương.”
“Cho nên người cá năm đó vì tránh né Đam Sinh mới từ Nam Hải đi tới nơi này, nhưng con cự xà kia cuối cùng vẫn tìm được bọn họ, vì tránh cho toàn tộc bị giết, người cá đem huyết mạch duy nhất giao cho Lãnh lão gia thu dưỡng, nhưng mười năm trước thôn trang đại hạn, các thôn dân cho rằng vì mình thu lưu Lãnh tiểu thư, đắc tội Long Vương, cho nên mới đem nàng đánh chết ở trong nước.” Lưu Tự Đường tự nói xong thì trong lòng tràn đầy thê lương.
Khổng Chu lại không xử sự theo cảm tính như vậy. Hắn bấm ngón tay tính toán, “Ba mươi năm, Lãnh tiểu thư hai mươi tuổi thì chết, đến bây giờ đã được mười năm. Không tốt, chỉ sợ Đam Sinh kia lại sắp thức tỉnh rồi.”
Lưu Tự Đường nóng nảy, “Hiện tại đã không còn người cá cho nó ăn thịt, vậy Đam Sinh kia có thể lại giống như trước, bắt đầu ăn thịt người không?”
Khổng Chu nhìn hắn, “Ta cũng lo điều đó, cho nên chúng ta cần thiết phải diệt trừ Đam Sinh trước khi nó thức tỉnh.”
“Nhưng sao biết được chỗ nó ngủ là chỗ nào?”
“Con cự xà kia vì sợ bị người tìm được nên sẽ chọn một chỗ bùn đất chồng chất, hẻo lánh ít dấu chân người. Nhưng Đam Sinh thích lạnh nên thường xuyên sẽ trốn trong huyệt động,” hắn vuốt cằm nói, “Không biết gần đây có chỗ nào thích hợp cho nó ngủ không nhỉ?”
“Thật ra có một chỗ phù hợp với những đặc điểm đó đấy,” Hề Thành vẫn luôn ở bên cạnh yên lặng nghe đột nhiên lên tiếng. Hắn đi đến trước mặt Khổng Chu, nói “Ta nghe Nhị Ngưu Tử nói, lúc bọn họ nghịch nước từng phát hiện ở phía bắc sông có một cái sơn động, động kia rất lớn, bên ngoài bị cây cối bao trùm, người bình thường, căn bản không đi vào được. Hắn còn nói bên trong truyền ra tiếng ngáy rất nhỏ. Ta lúc ấy còn tưởng rằng hắn cố ý làm ta sợ, hiện tại nhớ tới thì có thể thấy đó là chỗ súc sinh kia ở a.”
Khổng Chu hung hăng vỗ vai Hề Thành một cái, “Hảo hài tử, ngươi nghe chúng ta nói nhiều như vậy, không những không sợ hãi, ngược lại còn cung cấp manh mối quan trọng nhuwvaayj, thật sự là khó có được.”
Lưu Tự Đường cũng đi tới, tán dương nhìn Hề Thành, “Đứa nhỏ này không chỉ linh quanh mà còn thiện lương thuần hậu, cùng những người trong thôn trang khác biệt, càng thêm đáng quý.” Hắn kéo Hề Thành qua nói, “Ngươi về nhà trước, nhưng nhớ không được kể cho ai về những chuyện vừa nghe được, biết không?”
Hề Thành gật đầu thật mạnh nói, “Đại ca, Khổng đại ca, các ngươi muốn đi đâu?”
Khổng Chu đem bầu rượu giắt lại lên hông, cười hắc hắc, “Đi tìm Long Vương.”
Thuyền nhỏ xoay một cái trên dòng sông chảy xiết, tiến vào một vùng nước lặng. Hai người chèo thuyền được khoảng một mẫu đất thì tiếng nước chảy róc rách càng lúc truyền đến càng lớn, càng ngày càng vang. Lưu Tự Đường ngừng chèo thuyền, đi đến đầu thuyền dùng tay che nắng, hướng chỗ xa nhìn trong chốc lát, dần dần nhìn thấy một cái sơn động màu đen, cây leo bò xuống cửa động, trên mặt nước là một mảnh sương mù.
“Hẳn là chỗ này rồi.” Lưu Tự Đường một lần nữa ngồi xuống nắm lấy mái chèo, cùng Khổng Chu càng thêm ra sức chèo về phía trước, chỉ chốc lát sau liền tới bên cạnh sơn động rồi.
Sơn động rất lớn, tựa như một con quái vật dữ tợn giương miệng, mà những cây leo kia là nước dãi của nó, giống như không kịp chờ mà đã muốn đem người ta nuốt vào trong bụng.
“Nghe được tiếng gì sao?” Khổng Chu hỏi hắn.