Lưu Tự Đường thấy Hề bá thất hồn lạc phách từ Lãnh trạch đi ra mới phi thân nhảy lên đầu tường, nhảy vào trong sân. Hắn nhìn trên xà nhà treo lụa trắng, trong lòng bốc lên ra một mảnh thê lương.
Viện này đã mười năm không có người ở, trải qua gió thổi mưa xối gột rửa, mỗi một thứ đều có vẻ cũ nát suy tàn nhưng hoa văn tinh xảo trên bàn ghế lại mơ hồ để lộ phú quý của chủ nhân lúc sinh thời.
Lưu Tự Đường dạo một vòng phía trước sảnh đường nhưng lại không tìm được đồ mình muốn tìm, vì thế liền đi đến hậu viện. Hắn dừng lại trước ăn phòng lớn nhất ở hậu viện, chắp tay trước ngực vái một cái rồi mới đẩy cửa đi vào.
Gian phòng này là của Lãnh lão gia, bên trong mỗi một vật bài trí, mỗi một khí cụ đều hết sức tinh xảo, nhưng hiện giờ, chúng nó đều vương một tầng tro bụi thật dày, mơ hồ để lộ ra một cỗ tịch liêu.
Điện thờ cùng cốt đàn đã được bày biện ở ngăn tủ đầu giường của Lãnh lão gia. Bọn nó đều được Hề bá chà lau thực sạch sẽ, đối lập hẳn với những thứ khác ở trong phòng.
“Hóa ra ngươi bị Hề bá đặt ở nơi này.” Lưu Tự Đường tìm được đồ mình muốn thì liền tiến lại, “Nhưng sao ông ấy không đặt ngươi ở sảnh đường, hoặc là dứt khoát để vào khuê phòng của ngươi mà lại đem ngươi an trí ở trong phòng Lãnh lão gia chứ?” Hắn đem cửa tủ mở ra, từ bên trong móc ra một cái hộp gỗ không khóa. Hắn nhẹ nhàng mở nó ra, nheo lại đôi mắt, phát hiện bên trong toàn là đồ chơi cho tiểu hài tử, có trống bỏi, có đồi mồi bàn, con quay nhỏ, còn có tượng đất mà tiểu cô nương thích nhất.
“Đúng rồi, chắc ông ấy nghĩ ngươi và Lãnh lão gia cực kỳ thân cận, cả ngày ở đầu giường của hắn chơi đùa, cho nên Hề bá mới đưa tro cốt của ngươi đặt ở đây, cũng coi như là có tâm.” Lưu Tự Đường đem hộp gỗ nhét trở lại ngăn tủ, lại một lần nhìn về phía hũ tro cốt, trong miệng lẩm bẩm nói: “Nhưng tình cha con có thể kéo ngươi về không? Ngươi đã ở trong đêm đen hành tẩu lâu lắm, còn có thể cảm nhận được ôn nhu của nhân gian sao?”
Hắn đột nhiên ngây ngẩn cả người, hai mày kiếm chậm rãi nhíu lại, “Sao Hề bá lại biết rõ chuyện của Lãnh gia như vậy? Nếu thật là giao tình không sâu thì không phải chỉ nên đặt hũ tro cốt ở đại sảnh thôi sao? Vì sao ông ấy lại an trí nó ở chỗ này? Còn có tòa điện thờ kia, vì sao ông ấy lại đem cả nó tới đây? Điện thờ không phải là thuộc về nhà ông ấy à? Sao có thể để ở trong nhà người khác chứ?”
Lưu Tự Đường bị cái ý niệm này của chính mình làm cả kinh đến nhếch miệng: Chỉ có một loại khả năng, đó chính là Hề bá cùng Lãnh gia tuyệt không phải chỉ là quen biết như lời ông ấy nói. Ông ấy ít nhất cũng phải là bằng hữu thân thiết với Lãnh gia mới có thể hiểu được chuyện nhà họ như thế.
Lưu Tự Đường đứng lên, lắc đầu cười lạnh nói, “Ta quả thật là bị ngươi lừa, chỉ là, ngươi vì sao phải gạt ta, chẳng lẽ cái bí mật các ngươi trăm phương ngàn kế che giấu kia lại không thể chịu được đến thế?”
Hắn lại nhìn hũ tro cốt liếc mắt một cái, quay đầu ra khỏi phòng ngủ của Lãnh lão gia, đi vào nhà kề ở bên cạnh. Gian phòng kia trang trí tươi mát lịch sự tao nhã, hẳn là thuộc về Lãnh tiểu thư. Lưu Tự Đường mới vừa đi vào thì đã bị một bức họa trên án thư hấp dẫn. Giấy vẽ đã bị thời gian gặm cắn lỗ chỗ, có vài chỗ còn bị mưa bắn vào làm nhòe. Lưu Tự Đường cầm lấy vài miếng giấy còn dư lại, đem chúng nó ghép lại với nhau, muốn xem là trên mặt giấy vẽ cái gì. Bởi vì nó hẳn là do Lãnh tiểu thư vẽ ra lúc trước khi lìa đời nên vô cùng có khả năng nhờ bức vẽ này mà hắn có thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng.
Hắn nhìn thật lâu, đột nhiên hít hà một hơi, hắn rốt cuộc nhận ra bức vẽ kia là vẽ một cây cầu, một cây cầu với một mặt nối với sông Ngọc Hà và một mặt nối với thôn.
“Lai Viễn kiều.” Lưu Tự Đường thấp giọng nói ra ba chữ này.