Hề bá từ bên ngoài trở về thì đã là nửa đêm, Lưu Tự Đường còn chưa ngủ, đang ngồi ở nhà kề chờ ông.
“Công tử có phải có việc muốn hỏi ta không?” Thấy Lưu Tự Đường sắc mặt không đúng, ông ta liền ngồi xuống bên người hắn.
“Việc hôm nay……”
“Công tử cảm thấy các thôn dân hôm nay thấy chết mà không cứu, cho nên trong lòng trách cứ, đến bây giờ đều ngủ không được?” Hề bá giúp hắn đem suy nghĩ trong lòng nói ra.
Lưu Tự Đường nhìn chăm chú vào ông, không có phủ nhận.
Hề bá hắc hắc cười lạnh hai tiếng, từ trên ghế đứng lên, đi tới bên bàn thờ, híp lại con mắt, nhìn hũ tro cốt bên trên, “Lãnh tiểu thư oán khí sâu đậm, đừng nói căn bản cứu không được Nghiêm Điền Nhi, mà kể cả cứu được người thì nàng cũng sẽ đem hận ý chuyển dời lên trên đầu người cứu giúp thì phải làm sao? Nguy hiểm lớn như vậy, chỉ có người ngoài như công tử mới nguyện ý thử một lần, những người khác sao dám lấy tính mạng mình và người nhà làm tiền đặt cược mà đi cứu người chứ?”
Lưu Tự Đường rũ mắt, “Cứu hay không cứu chỉ là phản ứng trong nháy mắt của nhân tính. Ta thật đúng là không nghĩ tới các ngươi có thể ở dưới tình huống như vậy mà suy nghĩ chu toàn đến thế.”
“Công tử vẫn là cho rằng chúng ta máu lạnh, không có nhân tính sao?”
Lưu Tự Đường thấy Hề bá mặt đầy mỏi mệt, cũng không đành lòng truy vấn tiếp. Hắn im lặng lắc đầu, “Cũng không thể vì thế mà nói các ngươi làm sai. Rốt cuộc trải qua qua vài lần tai họa thì các ngươi cũng sợ, chỉ là chính mắt thấy một mạng người biến mất, lòng ta luôn không dễ chịu gì.”
“Công tử nhân nghĩa, lòng ta thật là kính nể,” Hề bá hướng hắn hành lễ, “Điền Nhi hôm nay chết thảm, các thôn dân đều rất khổ sở, chúng ta đã thương lượng ngày mai sẽ cùng lão hòa thượng đi Lãnh trạch, ở bên trong làm một hồi pháp sự, hy vọng có thể bình ổn oán khí của Lãnh tiểu thư.”
“Vậy hũ tro cốt kia……”
“Ngày mai cũng cùng nhau mang đi luôn. Nàng rời nhà lâu như vậy, hẳn là cũng muốn trở về.”
Một đêm này, Lưu Tự Đường ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không yên, trong đầu hắn luôn hiện ra tiếng kêu thảm thiết của Nghiêm Điền Nhi và tiếng cầu xin của thê tử đang mang bầu của hắn.
Ai cũng không nghĩ tới một bộ quan tài này lại là chuẩn bị cho phụ tử hai người. Nghĩ đến đây, Lưu Tự Đường từ đáy lòng phát ra một tiếng ai thán. Hắn đơn giản khoác áo đứng dậy, đi đến trong viện.
Ánh trăng như nước, chiếu sáng đầy đất. Hắn mở ra hai tay, muốn để ánh trăng gột rửa hỗn loạn trong chính nội tâm của mình. Tâm hắn còn chưa bình tĩnh trở lại thì trong lỗ tai đã mơ hồ nghe thấy một trận ầm ĩ. Dường như có rất nhiều người đang ở bên ngoài tường viện, sôi nổi thảo luận cái gì đó.
Lưu Tự Đường buông cánh tay, tay chân nhẹ nhàng đến gần tường viện, đem lỗ tai dán lên vách tường loang lổ cẩn thận nghe ngóng. Cái tiếng ầm ĩ kia ngày càng rõ ràng, trong đó còn lẫn tiếng cười, tựa hồ còn có một ít tiếng cò kè mặc cả, giống như một cái chợ náo nhiệt phi phàm.
“Huynh cũng nghe tới rồi sao?” Phía sau truyền đến một tiếng hỏi nhẹ nhàng, khiến Lưu Tự Đường hoảng sợ. Hắn quay đầu lại, mới phát hiện Hề Thành đang đứng ở phía sau, trừng đôi mắt to không chớp nhìn mình.
“Thanh âm này là cái gì? Sao lại giống cái chợ thế?” Lưu Tự Đường hỏi.
“Ta cũng không biết, ta luôn nghe thấy âm thanh này lúc nửa đêm nhưng mỗi lần hỏi gia gia thì ông đều bảo ta đang nằm mơ, nói ta không cần để ý, cứ tiếp tục ngủ. Đại ca, nếu huynh cũng nghe thấy thì chứng minh ta không phải đang nằm mơ,” hắn đi lên giữ lấy Lưu Tự Đường, đôi mắt lóe sánh sáng tò mò, “Chúng ta đi ra ngoài xem một chút đi, nói không chừng có cái gì đó vui mà bọn họ lại gạt chúng ta đâu.”
Lưu Tự Đường do dự một chút, dưới chân lại không tự chủ được mà đi theo Hề Thành ra ngoài, hai người mở cửa viện, rảo bước tiến vào một thế giới mà họ chưa bao giờ gặp qua.