“Ta hôm nay cũng lật qua hồ sơ vụ án của thê tử hắn là Lục Kiều lúc trước. Nàng ta lúc đó cùng đột nhiên biến mất, cho đến hiện tại cũng không tìm được, tình huống giống Kính Nhi như đúc. Nhưng theo hồ sơ ghi lại thì phụ thân của Lục Kiều lúc đó, cũng là nhạc phụ của Hỗ Chuẩn đã yêu cầu quan phủ điều tra rõ việc này. Huyện lệnh lúc đó cũng gióng ta phái người đến Vân Hồ thư viện điều tra. Bọn họ thậm chí còn đào ba thước đất, đem cả viện đều lật lên nhưng không tra ra bất kỳ manh mối nào liên quan đến Lục Kiều cô nương cho nên việc này sau đó cũng không giải quyết được gì.”
“Nếu thật sự là hắn giết Lục Kiều cùng Kính Nhi thì tuyệt đối không thể không có một chút dấu vết nào được. Còn thi thể, chẳng lẽ Hỗ Chuẩn kia biết ảo thuật có thể đem những thi thể đó biến mất sao?”
Tưởng Tích Tích đột nhiên dừng lại không nói, nàng nhìn thấy Lưu Tự Đường xuất hiện ở trước cửa, hắn nhìn hai người trong phòng, giữa mày là thật sâu cô đơn.
“Lưu đại nhân.” Tưởng Tích Tích hơi xấu hổ, “Ta chỉ là ăn ngay nói thật, việc công xử theo phép công.”
Lưu Tự Đường hơi nhếch khóe miệng, biểu cảm lại trở nên bình thản, “Các ngươi đàm luận chính là việc công, ta vốn không nên nghe lén nhưng nếu nghe được thì ta cũng nên biểu thị chút thái độ. Ta không tin biểu huynh giết người nhưng các ngươi nghi ngờ là có đạo lý của mình, cho nên ta tuyệt sẽ không vì hắn mà cầu tình. Chỉ có điều án tử này liên quan đến thân nhân của ta, hiện tại ta ở lại Tân An phủ thì không quá thích hợp, cho nên,” hắn dừng một chút, hướng Trình Mục Du hành lễ, “Trình đại nhân, Tự Đường quấy rầy nhiều ngày, hôm nay muốn xin cáo từ.”
Trúc Sanh nhìn tường viện cao cao, do dự nửa ngày, cuối cùng cũng không đi qua. Nơi bờ tường này là lúc tình đầu của nàng nảy nở. Lúc đó nàng lo được lo mất, hiện giờ nó cũng chứng kiến nàng chôn xuống một đoạn tình duyên khắc cốt trong nhân sinh của mình.
Trúc Sanh xoay người đi vào trong phòng. Bầu gánh thấy nàng trở về thì vội vàng hô lên: “Đồ đạc đã thu thập tốt chưa? Một canh giờ nữa là xe ngựa đến rồi.”
Trúc Sanh đạm đạm cười, “Đã thu hết, không còn lại gì.”
“Ngươi cũng mặc nhiều chút, phương bắc không ấm áp như chỗ này, đừng để cảm lạnh mới tốt.”
Trúc Sanh liên thanh đáp lời rồi đi về chính phòng mình. Nàng mở cửa, nhìn căn nhà trống rỗng, khẽ thở dài, chậm rãi đi đến bên cửa sổ ngồi xuống. Thật sự không còn cái gì để lại sao? Nàng tự hỏi chính mình. Dáng người thanh nhã của Hỗ Chuẩn lại một lần nữa hiện lên trong đầu. Trúc Sanh hung hăng lắc đầu, muốn đem hắn hoàn toàn hủy diệt trong trí óc nhưng đều phí công. Từ ngón tay, nụ cười đến khuôn mặt thanh tú của hắn đều đã khắc vào lòng nnagf. Có lẽ cả đời này nó sẽ theo nàng, vĩnh viễn đều không quên được.
Nghĩ nghĩ, nước mắt không tự giác chảy xuống xuống dưới, “Trúc Sanh,” nàng hung tợn tự gọi tên mình, “Ngươi không thể lại mềm lòng, nữ nhân kia đã một đêm không ra ngoài. Không, không phải một đêm. Nàng ta vào Vân Hồ thư viện rồi không trở ra nữa, mà người của quan phủ cũng không tìm thấy gì. Vậy nàng ta đi đâu chứ? Có thể bị Hỗ Chuẩn giết chết hay không? Người như vậy, ngươi sao còn dám lưu luyến nữa chứ? Như thế nào còn không buông tay?”
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng nói chuyện. Trúc Sanh nhanh chóng lau sạch nước mắt, đẩy cửa sổ ra. Nàng thấy bầu gánh đang nói gì đó với một nữ tử trẻ tuổi ở một chỗ gần cửa sổ.
“Vị này chính là Yến cô nương của Tễ Hồng tú trang. Nàng mang diễn phục đến cho chúng ta. Mặc dù thời gian gấp gáp mà nàng vẫn chuẩn bị tốt. Trúc Sanh, ngươi phải hảo hảo cảm ơn Yến cô nương, nếu không đêm mai ngươi chắc chắn là không lên diễn được.”
Trúc Sanh đi ra, trên mặt miễn cưỡng cười, “Đa tạ cô nương.”
“Khách khí rồi. Ta cũng không phải không cần bạc,” Yến Nương cong cong đôi mắt khiến chúng như hai vầng trăng non. Nàng nhìn nước mắt chưa khô trên mặt Trúc Sanh hỏi, “Nghe bầu gánh nói các ngươi muốn đi phương bắc. Cô nương còn gì luyến tiếc ở chỗ này sao?”
Trúc Sanh kinh ngạc ngẩng đầu nhưng sau đó chợt bình tĩnh lại nói, “Không có,” giọng nói của nàng kiên định, “Ngay cả ta có muốn thì hiện tại cũng không có khả năng.”