Ma xui quỷ khiến thế nào mà Tấn Nhi lại đẩy cửa lớn nội viện ra, không chút do dự đi vào. Hắn theo thứ tự nhặt lên những viên thuốc ở trên mặt đất, bất tri bất giác đã đi tới trong phòng Hỗ tiên sinh. Rốt cuộc hắn cũng nhặt xong một viên thuốc cuối cùng. Trong tay Tấn Nhi cầm đầy viên thuốc nhưng lại không biết để tụi nó ở chỗ nào.
Đúng rồi, bình sứ đựng dược đâu rồi? Nó đi nơi nào?
Hình như là có người hiểu được ý nghĩ của hắn nên Tấn Nhi chợt nhìn thấy một vật màu trắng đang nằm an ổn dưới gầm giường của Hỗ tiên sinh không nhúc nhích. Đó không phải bình dược hôm qua phụ thân đưa cho mình sao?
Tấn Nhi trong lòng vui vẻ, nhanh nhẹn bò hướng gầm giường, sau đó duỗi tay tìm kiếm cái bình kia. Đúng lúc này, một trận gió lạnh thổi ra từ dưới giường, nhào lên người hắn khiến hắn cả kinh giật mình một cái, động tác trên tay cũng dừng lại.
“Lạch cạch lạch cạch.” Dưới giường phát ra vài tiếng động không nên có.
Tấn Nhi nhìn bên trong tối om, trái tim đột nhiên buộc chặt. Bóng đen kia thoạt nhìn hỗn độn giống như không phải là bóng đen đơn thuần mà là tập hợp của vô số những đồ vật lạnh băng hợp thành một thể thống nhất vậy. Cảm giác này Tấn Nhi còn không có quên, lúc hắn ở trong mộng bị Tiểu Phu bóp cổ thì cũng đã nếm qua tư vị sởn tóc gáy này, cho nên lần này hắn không có do dự, mà vội chống tay chân mà thối lui về phía sau.
Lúc bò ra khỏi gầm giường thì loại áp lực kia bỗng dưng biến mất. Tấn Nhi thở ra, xoay người định chạy ra ngoài cửa nhưng trong chớp mắt, trước mắt hắn lại xuất hiện một nữ nhân. Nàng ta nửa nổi trong không trung, ánh mắt trống rỗng, gương mặt sưng vù. Trong tay áo nàng ta phảng phất như đầy gió, thân thể thì bị xả thành tư thế chữ “Đại” sưng to.
Tấn Nhi đặt mông ngồi dưới đất, trong miệng ấp úng nửa ngày, nhưng một chữ cũng không nói nên lời. Đột nhiên, hắn mở to hai mắt nhìn, dùng bàn tay che lại miệng mình. Hắn rốt cuộc biết nữ nhân này vì cái gì mà thoạt nhìn lại cao to hơn người bình thường nhiều. Đó là vì dưới làn da nàng có cái gì đó khiến nàng ta trướng lên gấp đôi bình thường. Mà những thứ đó tựa hồ đang giãy giụa muốn chui ra từ bên trong da thịt nàng ta.
Tấn Nhi tựa hồ quên mất sợ hãi. Hắn nhìn không chớp mắt vào nữ nhân đang trôi lơ lửng trong không trung như một con diều kia, nhìn da thịt nàng ta dần trở nên trong suốt. Sau đó từ bên trong da bò ra một tầng đồ vật màu đen. Những thứ nho nhỏ kia rậm rạp che kín thân thể của nàng, kể cả khuôn mặt trắng nõn kia cũng không tha.
Đây là cái gì, là…… Tự phù sao?
Đôi mắt Tấn Nhi đột nhiên đau đến lợi hại, giống hệt cảm giác phụ thân bắt hắn đọc sách cả đêm. Đó là bởi vì trên người nữ nhân kia liên tiếp nhô ra một đống chữ. Những chữ đó hắn xem không hiểu nhưng lại biết chúng nó là tự phù cổ xưa. Nhưng hiện giờ những con chữ đó lại đem làn da nữ nhân kia trở thành trang giấy, chen đầy làn da nàng ta, đem thân thể của nàng căng đến càng ngày càng lớn, phảng phất như lập tức sẽ nổ tung.
Đầu của nữ nhân đó cũng sưng lên không thành bộ dáng gì. Nó dường như không phải đầu của con người mà thuộc về một động vật thật lớn nào đó, ánh mắt nàng dại ra, không biết sống chết.
Đột nhiên, miệng nàng hơi hơi mở ra, lộ ra nửa đầu lưỡi. Nhìn đến tình cảnh này, Tấn Nhi rốt cuộc nhịn không được, “Oa” một ngụm đem tất cả cơm canh vừa rồi phun ra ngoài hết. Bởi vì đầu lưỡi phần hồng kia cũng bị đám tự phù đếm không hết này bao phủ. Đám chữ ấy lại vặn vẹo, ngoe nguẩy giống như có sinh mệnh.
“Oanh” một tiếng, nữ nhân trước mắt không thấy đâu nữa. Nàng ta rốt cuộc bị những con “chữ” trào lên từ bên trong cơ thể phá ra, thân thể biến thành vô số hạt bụi, tiêu tán ở trong không khí.
“Táp.” Lại một trận gió lạnh từ dưới giường lao ra thật mạnh đụng vào trên lưng Tấn Nhi. Hắn run lập cập, cố gắng quay đầu lại nhìn. Vừa xoay được một nửa thì trên cổ chợt lạnh, sau đó có thứ gì đó “Xôn xao” chuyển động lên, phát ra một luồng ánh sáng mỏng manh.