Trình Mục Du vốn hao tổn tinh thần bởi vì chuyện của Tưởng Tích Tích nên khi nghe nàng hỏi thế thì không nhịn được sự bi thương, ảm đạm thở dài, “Nếu không có chấp niệm thì đã đầu nhập luân hồi, chẳng qua lúc gặp lại đã là người xa lạ.”
“Nếu chấp niệm chưa tiêu thì sao?” Yến Nương bình tĩnh nhìn chăm chú vào hắn.
Trình Mục Du cười khổ một tiếng: “Người như vậy chúng ta thấy còn ít sao, thí dụ như Tiểu Phu, thí dụ như Ký Dao, còn có những đứa nhỏ bị cha mẹ ăn luôn……”
“Âm hồn không tan? Đại nhân là có ý tứ này đi. Yến Nương cũng hy vọng như thế, ít nhất như vậy thì những người còn sống còn có cơ hội thấy họ thêm một lần. Dù họ lấy diện mạo nào, hình thái nào thì cũng lưu lại chút niệm tưởng cho người còn sống.”
“Trong lòng cô nương nhất định có người khó có thể quên nên mặc dù cười nhưng giữa mày vẫn luôn u sầu,” Trình Mục Du dựa vào bên người nàng ngồi xuống, trong giọng nói lộ ra ý cười bi thương, “Nhưng bây giờ ngươi cũng không tịch mịch, bởi vì Trình mỗ từ đây cũng giống cô nương.”
“Đại nhân cùng ta không giống nhau.” Yến Nương cúi đầu đùa nghịch góc váy.
“Hả?”
“Tưởng cô nương hẳn là còn sống.”
Trình Mục Du vội đứng dậy, ánh mắt sáng như sao trời, “Cô nương…… Cô nương nói như vậy là có bằng chứng không?”
Yến Nương ở bên môi nở một nụ cười: “Ta vốn cũng cho rằng Tưởng cô nương đã không ở nhân thế, nhưng vừa rồi ta xem thiên văn thì phát hiện huyết quang phủ trên Tân An phủ chợt biến mất, chắc là có quý nhân ra tay giúp đỡ.”
“Vậy Tích Tích hiện tại ở nơi nào?” Trình Mục Du mặt mang vui mừng, ngữ khí vừa nhanh vừa vội.
“Đại nhân không cần hoảng loạn, qua mấy ngày Tưởng cô nương sẽ tự xuất hiện.”
Tưởng Tích Tích bị một cơn đau đến tê tâm liệt phế làm cho bừng tỉnh. Mắt nàng còn chưa mở ra thì tay đã lần đến nơi bị đau, lúc chạm tới một bàn tay lạnh băng đặt trên bụng nhỏ của mình thì nàng phát ra một tiếng thét kinh hãi, đột nhiên mở mắt thật lớn.
Xuất hiện trước mắt nàng chính là một khuôn mặt nàng chưa gặp bao giờ. Nam nhân kia tuổi còn trẻ, thoạt nhìn mới đầu hai mươi, đuôi lông mày dài đến tóc mai, đuôi mắt thon dài, một đôi con ngươi đen như hắc ngọc.
“Ngươi muốn làm gì?” Tưởng Tích Tích miễn cưỡng khởi động nửa người, một bàn tay nắm chặt chăn bên cạnh, che khuất bụng dưới huyết nhục mơ hồ của mình.
Nam tử kia trên mặt có đồng tình nói, “Cô nương, ngươi bị thương, bị thương rất nặng, ta muốn giúp ngươi băng bó một chút, sau đó đem ngươi đến y quán.”
Tưởng Tích Tích cảnh giác nhìn nam nhân, lúc này mới phát hiện trên người hắn mặc áo tím, trên eo mang kim ngọc, lưng đeo một thanh kiếm nạm ngọc thạch, vừa thấy đã biết không phải nhân vật tầm thường. Trong lòng nàng hơi nhẹ nhàng: “Ngươi không phải người của Kinh phủ?”
“Kinh phủ? Cô nương nói chính là Kinh Vân Lai phủ đệ?”
“Ngươi biết ông ta sao?” Tưởng Tích Tích vốn định hỏi tiếp nhưng vết thương trên bụng nhỏ lại đau đớn khiến nàng không thể suy nghĩ. Nàng nhẹ hít một hơi khí lạnh, hai tay gắt gao bắt lấy cánh tay nam nhân, “Mau, đưa ta đi Tân An phủ, ta có tin tức quan trọng muốn nói với Trình đại nhân.” Nói xong câu đó nàng thấy trước mắt tối sầm, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại, Tưởng Tích Tích phát hiện mình đang ghé trên một tấm lưng rộng lớn, đi qua cánh rừng.
“Đây là nơi nào?” Nàng nhận ra người đang chở mình là nam nhân trẻ tuổi kia thì không khỏi sinh ra chút cảm kích.
“Chỉ có một con ngựa nên đành phải thất lễ với cô nương. Chờ ra khỏi cánh rừng này ta sẽ tìm một chiếc xe ngựa để đưa cô về Tân An phủ, nhưng,” ngữ khí của hắn hơi do dự, “Cô nương có thể nói cho ta biết ai đã khiến ngươi bị thương thành cái dạng này không?”
Tưởng Tích Tích cắn môi, tay nắm chặt thành quyền, “Kinh Vân Lai.” Nói ra ba chữ này dường như đã khiến nàng tốn toàn bộ sức lực.