“Ý của ngươi là……” Vương Chi Du đứng lên, hai mắt trừng thật lớn, “Ký Dao là bị người hại chết sao?”
“Mặc kệ có phải hay không, ngươi đều phải chống tinh thần nếu không sẽ thật có lỗi với nàng vì ngươi mà làm hỏng một chân của mình.” Yến Nương khẽ thở dài một tiếng, đứng lên xoay người rời khỏi hồ nước.
“Yến cô nương, mời dừng bước.” Trình Mục Du ở phía sau gọi nàng sau đó quay đầu lại nhìn Sử Kim cùng Sử Phi, “Đưa Vương tú tài về nhà, cũng đưa lệnh bài của các ngươi cho hắn để nếu hắn có nhớ được việc gì thì có thể đến gặp chúng ta bất kỳ lúc nào.” Hắn nói xong thì nhanh chân đuổi theo Yến Nương, cùng nàng chậm rãi đi dọc bên hồ.
“Ta đã quên Trình đại nhân hôm nay tới khách sạn tìm ta là có chuyện gì muốn nói đúng không?” Yến Nương thu lại biểu tình lãnh khốc vừa rồi đối mặt với Vương Chi Du thu lại, thay vào đó là biểu tình cười cười thường thấy.
Trình Mục Du lại không có được thần sắc nhẹ nhàng của nàng, thần sắc trên mặt hắn ngưng trọng nói, “Cô nương, người sáng mắt không nói tiếng long. Hiện tại Tích Tích hẳn đã mệnh ở sớm tối, ta lại không có manh mối gì với việc nàng mất tích. Hôm qua nghe cô nương nói đến lời sấm truyền của Vương Mãng nên ta cảm thấy cô nương có chút hiểu biết với chuyện của Ngọc Tuyền trấn. Vì thế hôm nay ta tới tìm cô nương mong cô nương chỉ giáo.”
Yến Nương lẳng lặng nghe hắn nói xong thì rũ mắt nhìn mặt đất, mũi chân xoa ra một đống bùn nhỏ, “Ta cũng rất tò mò quan hệ giữa đại nhân và Tưởng cô nương. Đại nhân đối với nàng quan tâm như vậy nên ta luôn cảm thấy hai người không giống quan hệ cấp trên và thuộc hạ đơn giản.”
“Vì sao cô nương lại để bụng việc của Trình mỗ như vậy?”
“Tò mò,” Yến Nương quay đầu nhìn hắn, “Con người của ta có một tật xấu như vậy, lòng hiếu kỳ quá nặng, đặc biệt là gặp được sự việc cảm thấy hứng thú thì càng hận không thể nhổ tận gốc, tỉ mỉ xem xét rõ ràng.”
Trình Mục Du bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chậm rãi nói, “Tích Tích xác thật không giống thuộc hạ của ta. Nàng với ta mà nói càng giống thân nhân, bởi vì nàng được ta cứu từ trong binh hoang mã loạn ra. Năm ấy ta tùy quân xuất chinh, ở núi sâu phát hiện nàng lúc đó chín tuổi. Nàng vì tránh né Liêu quân, nhảy vào giữa một cái bẫy rập, đùi cùng cánh tay bị bẫy thú kẹp vào, máu trên người đem cỏ trong bẫy nhuộm đỏ, chỉ còn lại một hơi thở. Ta cứu nàng về, dùng sở học cả đời kéo nàng từ quỷ môn quan lại. Nàng vì báo ân mà ở lại Trình gia, trên danh nghĩa là nha hoàn bên người ta nhưng kỳ thật một nhà chúng ta đều coi nàng như thân nhân mà đối đãi. Sau khi Tấn Nhi sinh ra nàng cũng theo bên người hắn, coi hắn như đệ đệ ruột mà chăm sóc. Nếu không phải nàng dốc lòng quan tâm, đứa nhỏ không có mẫu thân này chỉ sợ không thể thông tuệ khỏe mạnh như bây giờ. Mấy năm nay ta ở các nơi làm quan, Tích Tích cũng vẫn luôn đi theo. Công phu của nàng tốt, lại thông minh cho nên ta giữ nàng bên người để phụ việc, cũng phá không ít kỳ án.” Hắn chăm chú nhìn Yến Nương rồi nói tiếp, “Mặc kệ về công về tư, ta đều phải cứu nàng. Nhiều năm như vậy, ta cùng nàng giống như huynh muội, tình nghĩa thâm sâu. Tích Tích được ta cứu ra từ trong chiến loạn, mệnh của nàng ta không cho phép kẻ khác lấy đi.”
Nói xong lời này, Trình Mục Du ngẩng đầu nhìn về phía Yến Nương lại phát hiện trong mắt nàng có thần thái không rõ, con ngươi sâu không thấy đáy nổi lên một tầng bi thương mà người thường không dễ phát hiện ra.
“Yến cô nương, là Trình mỗ nói chọc nỗi thương tâm của cô nương sao?” Trình Mục Du nhẹ giọng hỏi.