Dương Thụ Phúc nằm trên giường nghe tiếng mưa xuân thưa thớt bên ngoài phòng, trong lòng nổi lên một cảm giác bình tĩnh nhiều ngày chưa có. Hoàng Hà dâng nước, ông ta dìu già dắt trẻ chạy vài vòng, hiện giờ nước đã lui nên cuối cùng lại về tới Ngọc Tuyền. Chẳng qua ông ta không gặp may mắn, nhà cửa toàn trấn đều còn chỉ mỗi nhà ông ta bị lũ cuốn, chỉ còn lại một đống phế tích. Cũng may có thân hữu hàng xóm hỗ trợ, không đến một tháng mọi người đã hợp sức giúp ông ta dựng một căn nhà mới. Tuy căn nhà này tương đối xa, ở bên ngoài trấn, dưới chân núi Khâu Hưng nhưng tốt xấu gì cũng có cái che mưa chắn gió. Một nhà Dương Thụ Phúc vừa từ trung tâm thiên tai chạy về, đối với kết quả này đã vô cùng vừa lòng.
Trải qua nhiều ngày mệt nhọc, Dương Thụ Phúc cảm thấy vô cùng mỏi mệt, mí mắt ông ta dần kéo xuống sắp dính vào nhau thì cửa lại “Kẽo kẹt” một tiếng bị đẩy ra. Thím Dương xuất hiện ở cửa, bưng một chậu nước rửa chân nóng hầm hập vào. Bà vừa bưng chậu nước vừa ngó ra ngoài rồi dùng người đóng cửa lại, sau đó để chậu nước trước giường.
“Nhìn cái gì thế?” Dương Thụ Phúc ngáp một cái sau đó bò dậy, bỏ đôi chân đầy vết chai vào chậu nước. Nước ấm khiến lỗ chân lông cả người ông ta đều nở ra, thoải mái đến mức ông ta xoa tay ra hiệu cho thê tử đến ngồi cạnh mình. “Đã ở đây mấy ngày rồi sao vẫn chưa quen?”
Thím Dương trách cứ nhìn ông ta một cái rồi nhẹ giọng nói, “Vừa rồi ta ở bếp nấu nước và lại nghe được cái tiếng kia. Nó vừa cao vút vừa tinh tế, giống như tiếng tiểu hài tử đang cười.” Bà ta vừa nói vừa nhìn con trai đang nằm tận cùng bên trong giường liếc mắt một cái rồi nói tiếp, “Tiểu Nghĩa hôm nay nói cho ta lúc hắn vào nhà xí cũng cảm thấy có cái gì đó ở phía trên nhìn hắn, làm hắn sợ tới mức quần còn chưa mặc đã chạy ra.”
Mặt Dương Thụ Phúc trầm xuống, trừng mắt nhìn thê tử một cái nói, “Chính nàng suốt ngày nghi thần nghi quỷ mới làm cho nhi tử lá gan cũng thu nhỏ. Núi Khâu Hưng này là nơi ta lớn lên từ nhỏ, đã chạy vào không ít lần, cả nhà cũng là dựa vào núi mà ăn. Nếu không có ngọn núi này thì người Ngọc Tuyền trấn cũng không biết đã chết đói bao nhiêu. Nàng là một người bên ngoài thì biết cái gì? Nhìn thấy chỗ này hơi yên tĩnh một chút đã thấy sợ, sợ cái gì chứ?”
Tiểu Nghĩa ở trên giường trở mình, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm không biết nói cái gì đó, thím Dương trừng mắt nhìn trượng phu rồi giúp con đắp lại cái chăn vừa bị hắn đá ra “Nói nhỏ chút, đừng đánh thức con dậy.” Bà đè thấp giọng nói tiếp “Tuy ta không phải người trấn này nhưng cũng từng nghe người khác nói núi Khâu Hưng này trước đây là bãi tha ma.”
“Nàng nghe được mấy lời mê sảng đó từ chỗ nào? Ta là thợ săn, mỗi một mảnh lá cây trong cái rừng này ta đều biết, ở đây làm gì có bãi tha ma nào? Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, đi ngủ sớm một chút đi.”
“Thế thì ta hỏi chàng nhé, chúng ta dọn đến đây mấy ngày rồi chàng có từng nghe thấy tiếng chim kêu không? Ban ngày không nói, người tới lui nhiều nhưng vào buổi tối mà cả cái khu rừng này cũng không có tiếng chim kêu. Không phải chàng là thợ săn sao? Chàng không cảm thấy kỳ quái à?”
Dương Thụ Phúc ngây ngẩn cả người, trách không được mấy ngày nay ông ta cũng ẩn ẩn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp nhưng không nghiêm túc đi tìm hiểu. Hiện tại thê tử nhắc nhở ông ta mới suy nghĩ cẩn thận. Nơi này đúng là quá mức yên tĩnh, yên tĩnh giống như một ngôi mộ lớn. Đừng nói chim chóc, ban đêm thậm chí không có cả tiếng côn trùng. Cái này quả thực rất khác thường. Trong quá khứ, vào mùa này đúng là thời điểm sinh sản của chim thú trên núi Khâu Hưng, mỗi lần ông ta lên đều có không ít thu hoạch. Nhưng hiện giờ mọi động vật lại giống như trong một đêm mà biến mất sạch, chẳng lẽ hồng thủy cũng ảnh hưởng tới chúng nó, cho nên tất cả mới dời tới nơi khác sao? Nhưng một hồi hồng thủy sẽ làm toàn bộ động vật trong núi chạy hết ngay cả sơn tước cũng không ở lại sao?
“Đốc đốc đốc……” Một loạt tiếng đập cửa thình lình vang lên khiến Dương Thụ Phúc đang đắm chìm trong mơ màng hoảng sợ. Ông ta nhìn thê tử của mình, phát hiện sắc mặt bà cũng tái nhợt, nhìn chằm chằm vào cửa lớn.
“Sẽ…… Sẽ là ai chứ? Hơn nửa đêm rồi.” Thím Dương lẩm bẩm. Bà biết người tới khẳng định không phải là người quen bởi vì Ngọc Tuyền trấn dân phong thuần phác, từng nhà cơ bản đều biết nhau cho nên người tới khẳng định sẽ tự báo tên trước chứ không phải như bây giờ không rên một tiếng mà chỉ ở bên ngoài gõ cửa.
“Ai vậy?” Dương Thụ Phúc rống lên một tiếng với bên ngoài.
Nhưng ngoài cửa vẫn không có người đáp, ngược lại tiếng đập cửa lại vang lên, “Đốc đốc đốc…… Đốc đốc đốc……” Tiếng động không lớn nhưng lại giống một cây búa nện vào lòng hai người.