Sau một phen hành lễ quân thần, rồi hàn huyên, Triệu Khang liền đi thẳng vào chủ đề, đem những gì mình mới nghe thấy và nhìn thấy nói ra.
Cuối cùng, hắn hướng Triệu lãng chắp tay nói, “Hoàng huynh, việc này thần đệ cùng cung nữ của hoàng tẩu đều thấy, tuyệt đối không phải lời tào lao, thỉnh hoàng huynh tin tưởng làm rõ.”
Nghe vậy, mặt Triệu lãng lộ vẻ khó xử, xoay mặt về phía Triệu Trạch Bình đang đứng một bên hỏi, “Thừa tướng có giải thích gì cho việc quái lực kỳ quái này không?”
Triệu Trạch Bình khẽ vuốt râu dài, cúi đầu tỉ mỉ cân nhắc trong chốc lát mới ngẩng đầu lên, “Hoàng Thượng, Tấn Vương, thường nghe người ta nói phòng ở càng cũ kỹ thì âm khí càng nặng, hoàng cung của chúng ta nhìn như mới nhưng dù sao cũng là sửa sang lại chỗ cũ, thần nghĩ có lẽ vật âm tà lưu lại trong cung từ trước nên mới như thế……”
Triệu Trạch Bình còn chưa kịp nói xong thì đã bị Triệu Khang đánh gãy, “Thừa tướng, nếu lùi về trước thì chính là hậu Tấn, chẳng lẽ đó là mầm tai hoạ Thạch Trọng Quý lưu lại sao?”
Triệu Trạch Bình khẽ lắc đầu, “Sau khi trọng thần của Hậu Tấn là Đỗ Trọng Uy đầu hàng Khiết Đan thì Thạch Trọng Quý bị bắt đầu hàng, cả nhà bị bắt giữ đến Khiết Đan, mấy năm trước mới chết ở Đại Liêu, cho nên thần nghĩ việc này không có liên quan đến ông ta.”
Triệu Khang nhíu mày, “Vậy đó là ai? Chẳng lẽ là mấy cung nữ hoạn quan đã chết lúc này nhẩy ra nháo đến cung đình không được bình an sao? Nhưng đời đời đế vương có hoàng thành nào không có người chết chứ?”
Triệu Trạch Bình chớp mắt, “Tấn Vương điện hạ, nếu không phải tiền triều thì có thể lùi về trước một chút nữa, ngài nghĩ xem trước Hậu Tấn là ai đã ở nơi này?”
Triệu Khang bị ông ta nhắc nhở thì mới phản ứng lại, tự mình lẩm bẩm, “Trước Hậu Tấn chính là Hậu Đường. Nhưng sau khi Hoàng đế Lý Tồn Úc định đô ở Lạc kinh thì cũng không xây dựng cung điện ở đây. Nếu lùi về sớm hơn thì chính là Hậu Lương, chính là lúc đó cung điện này được xây lên.” Nói đến đây hắn ngưng thần nhìn Triệu Trạch Bình, “Ý Thừa tướng là hiện nay việc lạ phát sinh trong cung đều có liên quan đến Hậu Lương sao?”
Triệu Trạch Bình cong môi cười, “Hoàng Thượng, Tấn Vương, thần xuất thân phố phường, sớm đã quen với ngày thường không câu nệ, lúc nhàn không có việc gì thì thích mặc thường phục lên phố xá đi dạo, cho nên có vài việc thần biết rõ hơn nhị vị một chút.”
Triệu Lãng biết ông ta đã đoán ra chân tướng sự tình nên mới cùng hai người về Văn Đức Điện, lệnh cho cung nhân dâng trà, lại lệnh cho Triệu Trạch Bình đem sự tình ngọn nguồn tinh tế kể ra.
“Lương Thái Tổ Chu Ôn là vị hoàng đế đầu tiên của Lương triều. Năm thứ hai Càn Phù, ông ta tham gia khởi nghĩa của Vương Tiên Chi và Hoàng Sào, trước sau vây hãm Lạc Dương, Trường An. Năm thứ hai Trung Hoà, ông ta quy thuận quân Đường, cùng Lý Khắc Dụng liên hợp trấn áp nghĩa quân. Vì lập được công mà ông ta được Đường Hi Tông ban danh “Toàn Trung”, làm phó sử ở Hà Nam. Năm thứ năm ông ta được phong tiết độ sứ ở Biện Châu, rồi tiện đà được phong Lương Vương.”
“Ông ta lấy Biện Lương làm trung tâm, cực lực mở rộng thế lực, dần dần hình thành một thế lực cát cứ cực lớn cuối đời Đường. Năm Phục Nguyên, Chu Ôn tiến quân vào Quan Trung, dùng võ lực bức Đường Chiêu Tông rời Lạc Dương, không lâu sau thì giết Chiêu Tông, lập nhi tử của Chiêu Tông là Lý Chúc lên ngôi, tức Đường Ai Đế.”
“Bốn năm sau ông ta thông qua hình thức nhường ngôi mà cướp ngôi của Đường Ai Đế, tự xưng là Hào Lương, sửa niên hiệu là Khai Bình, trong sử sách gọi là “Hậu Lương”.”
“Chu Ôn là người tham luyến sắc đẹp, lúc vợ cả bị bệnh qua đời, bản tính hoang dâm vô đạo của ông ta dần biểu hiện ra. Tục truyền ông ta thường triệu nhóm con dâu của mình vào cung để tư thông. Mà mấy đứa con trai của Chu Ôn không những không ngăn cản hành vi loạn luân này mà còn lợi dụng thê tử để tranh sủng, tranh thủ niềm vui của phụ vương, tranh đoạt ngôi vị thái tử. Thê tử của con nuôi Chu Hữu Văn của ông ta là Vương thị có diện mạo đẹp nhất, Chu Ôn đặc biệt sủng ái nàng ta, cũng bởi vậy mới muốn lập Chu Hữu Văn làm Thái Tử.”