Trình Mục Du nghe phụ thân bỗng nhiên nhắc tới hôn sự của chính mình, mà đối phương còn là Chung tiểu thư thì không khỏi rất kinh ngạc. Nhưng hiện tại hắn có việc quan trọng hơn nên cũng không suy nghĩ quá lâu, chỉ nói với Trình Đức Hiên, “Phụ thân, hiện tại là khi nào rồi mà ngài còn nói đến chuyện này?”
Trình Đức Hiên cười cười, “Mục Du, không riêng gì Chung đại nhân, nữ nhi bảo bối kia của ông ấy cũng có ngưỡng mộ ngươi. Ngươi biết Chung tiểu thư kia là người nào, đó là khuê nữ duy nhất của Chung đại nhân, không có anh chị em gì, nếu ngươi cưới nàng thì….”
Mới nói đến đây thì ông ta đã thấy bên người có cái gì đó vọt qua, Trình Mục Du bỗng nhiên vòng qua ông ta, đi về phía nhà lao, vừa đi vừa nói, “Phụ thân, ta muốn đi thẩm vấn tên kia, chuyện này chúng ta nói sau.”
Trình Đức Hiên lòng nóng như lửa đốt mà xoay người, bởi vì động tác quá nhanh, suýt chút nữa là long hết xương cốt. Ông ta đỡ eo, thở hổn hển mà chạy theo Trình Mục Du, “Vi phụ nói những lời này ngươi không để ý sao? Vì sao ngươi vẫn không thông suốt, nói gì cũng không hiểu thế chứ?”
Trình Mục Du bước đi như bay, chỉ coi như không thấy Trình Đức Hiên gọi. Hiện giờ trong lòng hắn chỉ có một chuyện đó là phải tìm ra hung phạm trước khi Lý Bỉnh Văn bị áp giải đến Biện Lương, nếu không sẽ chẳng còn đường sống nào nữa.
Ý niệm này khi nào xuất hiện hắn cũng không biết, chỉ biết nó vẫn nảy mầm và mọc rễ trong đầu hắn, càng ngày càng mọc cao, cành lá tươi tốt, rốt cuộc không bỏ được.
Cho nên lúc bước qua địa lao âm u, hắn đã nghĩ xong đối sách, hy vọng có thể thành công phá được phòng tuyến tâm lý.
***
“Ngươi tên là gì?” Trình Mục Du nhìn chằm chằm vào đôi mắt tràn đầy tơ máu trước mặt nhàn nhạt hỏi.
“Đỗ Chí Dũng.”
“Họ Đỗ, vậy cùng tộc với Đỗ Nhữ. Đỗ thị nhất tộc có hang ổ ở Kiến Châu, nhưng theo ta được biết, Lý Bỉnh Văn chưa bao giờ đặt chân đến Kiến Châu, sao có thể có liên quan tới các ngươi chứ?”
Đỗ Chí Dũng ném cho hắn một ánh mắt xem thường, “Đại nhân, cướp muối cũng không phải chuyện đàng hoàng gì, Lý Bỉnh Văn cho dù đã tới Kiến Châu, há lại để đại nhân biết chắc? Lại nói, đại ca ta đã muốn gặp mặt ông ta thì đương nhiên sẽ chọn nơi khác, đâu nhất định phải ở Kiến Châu.”
Trình Mục Du cúi đầu cười, “Ngươi nói không sai, Lý Bỉnh Văn cho dù không đi đến Kiến Châu, cũng không thể chứng minh ông ta trong sạch. Nhưng ngươi vừa nhắc tới đại ca ngươi, là chỉ Đỗ Nhữ đúng không?”
Đỗ Chí Dũng không kiên nhẫn mà “Ừ” một tiếng, lại đem đầu vùi giữa hai đầu gối, không thèm nhìn hắn.
“Đỗ Nhữ đã chết.”
Chỉ bốn chữ đạm mạc này lại giống như đắt bằng dậy sóng, khiến Đỗ Chí Dũng lập tức ngẩng đầu. Hắn không thể tin được mà nhìn thẳng Trình Mục Du, “Ngươi nói cái gì, đại ca hắn…… Hắn đã chết?”
“Không riêng gì hắn, hôm nay chúng ta từ kênh đào vớt được hơn hai trăm cỗ thi thể, toàn bộ đều là người của các ngươi,” nói đến đây, hắn nhẹ nhàng khụ một tiếng, cúi thấp người, nhìn về phía Đỗ Chí Dũng, nhẹ giọng nói, “Tất cả những người đi cướp thuyền với ngươi hiện tại chỉ còn mình ngươi.”
Đỗ Chí Dũng trợn tròn mắt, trong khoảng khắc, hắn bỗng nhiên giãy giụa đứng dậy, muốn nhào về phía Trình Mục Du, nhưng tay chân lại bị xích buộc chặt, căn bản không thể động đậy, thân mình ngã trên đất.
“Ta không tin, ta không tin, bọn họ biết bơi tốt như vậy, sao lại chết chứ?” Hắn giương cái miệng máu chảy đỏ bừng, tê tâm liệt phế mà quát Trình Mục Du.
Trình Mục Du chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Đỗ Chí Dũng, mắt sáng như đuốc, “Bọn họ chết như thế nào không quan trọng, mà quan trọng là cái kẻ đứng chủ mưu phía sau vẫn đang sống tốt. Càng quan trọng hơn là hiện tại ngươi đã trở thành người duy nhất trên đời này biết được bí mật của hắn. Ta không biết hắn từng hứa với ngươi cái gì, nhưng ta dám cam đoan, hắn tuyệt đối sẽ không để ngươi sống.”