Võ ngủ rồi, còn thường thường phát ra vài tiếng nói mê, mơ hồ không rõ, căn bản không biết hắn đang nói những gì.
Trình Mục Du nhìn khuôn mặt râu ria xồm xoàm của hắn thì khóe miệng tràn ra một nụ cười nhẹ: Rốt cuộc vẫn là hài tử, ở trong tình huống nguy cấp thế này, hai tay bị trói bằng dây thừng, thế mà hắn vẫn có thể lấy loại tư thế này để tiến vào mộng đẹp. Nghĩ lại thì hắn lại lắc đầu thở dài: Hắn cũng không phải chỉ là một hài tử sao? Mấy trăm năm trước, hắn bị nhốt vào trong túi da trâu, ném vào đầm lầy thì còn chưa đủ 16 tuổi, chẳng qua thân thể có tàn tật, đặc biệt là đôi tay đã bị biến dạng nghiêm trọng, đến chiếc đũa cũng cầm không được.
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng ngăn cảm tâm trạng đồng tình của mình, trong miệng cũng mắng nhẹ vài tiếng: “Trình Mục Du a Trình Mục Du, khi nào rồi mà ngươi còn vì người khác suy tính?”
Hắn hung hăng lắc đầu, đem toàn bộ suy nghĩ chuyển đến tình thế hiện tại. Vừa rồi theo Võ nói thì hai nha dịch kia cũng đã bị đoạt xá, đối với hắn và Tấn Nhi, bọn họ không có ý định lưu lại người sống, mà tất cả là do thân phận của họ gây ra: Bọn nha dịch bị đoạt xá, sau khi trở lại quan phủ, có thể tùy tiện lừa gạt qua, người ngoài cũng sẽ không nghi ngờ nhưng Trình Mục Du là huyện lệnh Tân An, mặc kệ bị ai bám vào người thì sau khi án dứt, một lời nói ra cũng sẽ dễ dàng bị người khác nhìn thấu. Vì thế bất kể thế nào bọn họ cũng đều không để cho hắn thoát ra ngoài Kinh Môn thôn. Còn về sau nếu Trình Đức Hiên hoặc người của Tân An phủ đi tìm thì bọn họ chỉ cần nói chưa từng gặp hắn, hắn có thể đã bị rơi vào đầm lầy, chưa từng đến trong thôn là có thể cho qua.
Nghe xong những lời này của Võ, trong lòng Trình Mục Du tất nhiên là cả kinh. Trong đầu hắn nhát mắt bùng nổ, hắn cơ hồ hận không thể lập tức về Trình gia cứu Tấn Nhi. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ thì lý trí rốt cuộc cũng chiếm thượng phong: Hiện tại trong tay hắn không có binh khí, chỉ có một mảnh sức vỡ, sao có thể cứu người chứ? Nếu tự chui đầu vô lưới thì chẳng phải hắn đã cô phụ một mảnh tâm ý của những người khác sao?
Huống chi, Võ còn nói một chuyện khác khiến hắn phải ngừng bước chân, tạm thời đem suy nghĩ chuyển đến một chuyện khác càng khẩn cấp hơn.
Võ nói hiện tại bị nhốt ở trong túi da trâu còn có hơn hai mươi người nữa. Thụy, cũng chính là Phương Tĩnh đã lên kế hoạch mang một đám thôn dân đi qua, để cho hơn hai mươi người này có thể trọng sinh.
Trách không được Võ nói Kinh Môn thôn về sau chính là địa bàn của bọn họ. Hóa ra Thụy là kẻ dã tâm, muốn đem toàn bộ tộc nhân đã chết cứu sống lại. Chỉ có như thế mới giúp bù đắp những áy náy do sai lầm của hắn gây ra.
“Thụy không giống những người khác, hắn rất thông minh, làm việc cũng không ướt át bẩn thỉu. Trước kia, chúng ta đều nghe hắn, bao gồm cả cha hắn cũng không dám nói trái lời hắn, ta tin tưởng bây giờ mọi người vẫn sẽ chiếu theo lời hắn nói để làm.”
“Thông minh, quyết đoán.” Đây là miêu tả của Võ đối với Thụy, nghe hắn nói như thế, trong lòng Trình Mục Du rât khẩn trương. Hắn hoàn toàn hiểu sự cấp bách của sự tình hiện tại, nhưng càng lo âu thì càng không thể nghĩ được cách ứng phó. Hắn nhìn như đang bình tĩnh mà thủ tên gia hỏa đang ngủ ngon kia nhưng trong lòng lại sớm đã bốc cháy liệt hỏa hừng hực, đem cả trái tim đốt thành một cánh đồng hoang vu.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn những thôn dân vô tội chịu khổ, bị bọn họ đoạt đi thể xác hay sao? Nhưng chỉ bằng chính hắn làm sao có thể ứng phó với đám người đông thế mạnh này?
Trình Mục Du nắm chặt hai tay, đột nhiên đứng lên, mấy ngày chưa ăn uống gì lúc này lại đột nhiên đứng lên khiến hắn cảm thấy choáng vàng, nhưng trong lúc choán váng hết sức này trong đầu hắn lại đột nhiên hiện lên một ý niệm, giống như tiếng sấm nhô lên cao, đem đại não hỗn loạn của hắn đều nổ tung. Vì thế, hắn bước nhanh đi đến sau lưng Võ, đẩy hắn một phen, “Tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại.”
Võ ngủ đến mơ mơ màng màng, mới vừa mở mắt, liền nhìn thấy Trình Mục Du đang nhìn thẳng chính mình, nói một câu gì đó mơ hồ.
“Ngươi nói cái gì?” Võ chớp đôi mắt to, hướng hắn cao giọng hỏi.