Võ quay đầu nhìn hắn, trong đôi mắt to có chút mê mang, “Trình công tử, có chỗ nào không đúng? Sao ta không cảm nhận được?”
Trình Mục Du nhìn đầm lầy màu tro đen phía trước cùng đám sương trắng không tiêu tan phía trên đó, nhẹ giọng nói, “Ngươi có cảm thấy phiến đầm lầy này cách chúng ta càng ngày càng gần không?”
Võ khó hiểu, “Chúng ta đang đi về phía nó, đương nhiên là cách nó càng ngày càng gần.”
“Chúng ta đúng là đi về phía nó, nhưng bởi vì muốn điều tra nên chúng ta đi cực chậm, sao mới chưa đến một nén nhang mà nó đã cách chúng ta gần như vậy được?”
Nghe hắn nói thế, Võ dụi dụi mắt nhìn phía trước, lúc này mới phát hiện Trình Mục Du nói không sai, đầm lầy hiện tại cách bọn họ chỉ chưa đến mấy chục bước, sương mù màu trắng phía trên có chút đã bay đến chỗ họ, quấn quanh thân cây, giống như những giải lụa trắng mịt mờ vờn quanh. Nhưng không lâu phía trước, phiến đầm lầy kia mới chỉ lộ ra một mảnh viền đen, căn bản bọn họ còn chưa nhìn tới sâu bên trong nó mà.
Hắn kinh hãi, “Trình công tử, ý của ngươi là, đầm lầy sẽ tự mình di chuyển sao? Là chạy đến phía chúng ta ư?”
Trình Mục Du hướng hắn gật đầu, lại nhìn màn mưa trên đỉnh đầu, “Nước mưa quá lớn, cho nên đầm lầy cũng tràn đến đây, ta sợ……” Hắn nhíu chặt lông mày, lộ vẻ ặmt khó xử, ánh mắt như bị hút vào đám mưa bụi.
“Trình công tử, ngài lo lắng cái gì?”
Trình Mục Du xoay mặt nhìn hắn, “Đầm lầy lan tràn sẽ đem con đường duy nhất từ thôn ra ngoài cắt đứt, đến lúc đó toàn bộ Kinh Môn thôn sẽ là một tòa cô đảo, người bên trong không ra được, mà người bên ngoài cũng không vào được.”
Võ vẫn không hiểu gì hết, “Nhưng mưa sẽ ngừng mà, không phải sao? Chúng ta cũng sẽ không bị nhốt ở đây cả đời chứ?”
Trình Mục Du vừa định nói chỉ sợ ở chỗ này mấy ngày thì ngươi chẳng còn mệnh mà ra ngoài, nhưng lại sợ dọa đến hắn, ảnh hưởng sĩ khí của hắn nên mới miễn cưỡng cười nói, “Ngươi nói không sai, trời cho dù mưa lớn thì cũng sẽ ngừng, đến lúc đó bầu trời sáng trong, mọi góc tối âm u đều sẽ bị mặt trời chiếu sáng lên.”
Võ có chút không hiểu ý tứ của hắn, vì thế bắt đầu xấu hổ cười cười, tiếp tục đi về phía trước, nhưng mới đi được vài bước thì hắn lại đột nhiên “Di” một tiếng, dừng bước, chỉ vào phía trước quay đầu lại nói với Trình Mục Du, “Trình công tử, ngươi xem nơi đó tựa hồ có cái gì kìa.”
Trình Mục Du theo ngón tay hắn nhìn về phía trước, quả nhiên cách đó không xa, phía sau một gốc cây thoáng có một bóng đen, cao hơn nửa người, che che dấu dấu từ sau thân cây lộ ra một nửa thân mình, căn bản nhìn không ra là người hay vật. Hắn hướng Võ ra hiệu, hai người đem trường kiếm nắm chặt trong tay, cúi người từ hai bên bọc đánh, rón rén đi đến chỗ cái cây kia. Đến nơi bọn họ mới phát hiện đó là một cái túi da trâu, một cái túi da trâu bọc đầy bùn đất, miệng túi bị tơ hồng gắt gao khâu lại.
“Trình công tử, sao ở đây lại có một cái túi da trâu thế này?” Khuôn mặt căng chặt của Võ thoáng thư hoãn một chút. Hắn buông thanh kiếm vẫn nắm trước người, cùng Trình Mục Du đi qua chỗ cái túi kia, tới bên cạnh nó rồi thì cúi người quan sát kỹ lưỡng.
Trình Mục Du nhìn hoa văn trên cái túi da trâu, trong miệng thầm nói, “Túi này thoạt nhìn đã lâu năm, bên trên dính đầy bùn đất, chẳng lẽ là được người ta đào từ trong đầm lầy ra sao?”
Vừa dứt lời thì bên trong túi bỗng nhiên “Òm ọp” một tiếng, thân túi cũng nhẹ nhàng run rẩy hai cái khiến hai người cả kinh nhảy ra ngoài nửa thước, đồng thời chỉ kiếm về phía cái túi đen như mực.