Yến Nương bình tĩnh nhìn nàng, “Vừa rồi ta chỉ cần dùng một cây châm đồng đã có thể khiến những du hồn kia hiện ra, hồn phách như thế chính là vô hại. Nhưng càng là thứ lợi hại thì che giấu càng sâu, nếu đến ta cũng không phát hiện được……” Nàng nói, lại nhìn về phiến đầm lầy dưới bầu trời xanh kia, hai hàng lông mày càng nhíu chặt, “Vậy thì phiền toái rồi.”
“Cô nương đã không phát hiện ra được thì không hiểu chúng lợi hại cỡ nào.” Tưởng Tích Tích nhịn không được tiến gần đến Yến Nương hơn. Nàng cũng nhìn về phía đầm lầy, trong mắt là sợ hãi thật sâu. Nàng nhẹ giọng nói “Nhưng Kinh Môn thôn thoạt nhìn là một mảnh hòa thuận, chẳng lẽ nhiều năm như vậy, thứ này chưa từng hại người hay sao?”
Vừa dứt lời, rừng cây phía trước bỗng nhiên truyền đến một trận “Sàn sạt”, thanh âm không lớn nhưng lại khiến Tưởng Tích Tích cả kinh, cả người căng thẳng, “Bá” một tiếng rút trường kiếm từ sau lưng ra che ở trước người Yến Nương.
Hai người có trường kiếm yểm hộ thì dịch từng bước ra phía trước, chưa đi được vài bước thì đã nhìn thấy bụi cỏ phía trước động vài cái, cỏ bị đè thấp xuống, lộ ra một chút đỏ thắm ở bên trong, thỉnh thoảng còn có tiếng than nhẹ thống khổ truyền ra.
Tưởng Tích Tích cầm kiếm muốn tiến lên, nhưng tay vừa nâng thì đã bị Yến Nương đè lại. Nàng hướng Tưởng Tích Tích làm động tác ‘im lặng’, ý bảo nàng ấy đừng gây tiếng động, sau đó nhẹ nhàng hướng bụi cỏ chỉ tay. Tưởng Tích Tích vốn đang khó hiểu vì sao nàng ấy lại làm thế, ánh mắt nhìn theo hướng nàng chỉ thì mới hiểu ý tứ của Yến Nương, trên mặt lập tức “Đằng” một cái đỏ lên, bàn tay gắt gao che mặt lại.
Trong bụi cỏ là hai bóng người đang quấn lấy nhau, nam nhân thì đã gửi quần áo đến mông, còn nữ nhân thì chỉ còn mỗi cái yếm đỏ. Hai người đang lửa nóng nhiệt tình, dây dưa không phân biệt được ai với ai, cỏ dưới thân không biết đã hy sinh bao nhiêu cọng.
Bọn họ quá mức nhập tâm thế cho nên không phát hiện ra Yến Nương cùng Tưởng Tích Tíc đang ở gần đó. Nhưng không phát hiện cũng tốt vì nữ nhân kia chính là cô con dâu săn sóc ôn nhu Sầm Nam Anh của Trình gia mà nam nhân lại không phải trượng phu Trình Khải Sơn của nàng ta.
***
Thẳng đến khi bị Yến Nương kéo ra khỏi cánh rừng, Tưởng Tích Tích mới đưa che mắt bỏ xuống, trong miệng lẩm bẩm nói, “May mắn không bị tẩu tử phát hiện, nếu bị phát hiện thì ta thật không biết phải đối mặt với nàng ta thế nào.” Nghĩ nghĩ xong nàng lại thấy lời không đúng, “Không đúng, là nàng ta không có mặt mũi nào nhìn ta mới phải chứ?” Nói tới đây, nàng kinh hoảng thất thố bắt lấy tay áo Yến Nương, “Yến cô nương, Khải Sơn ca của ta là người vô cùng săn sóc, tẩu tử vì sao còn muốn cùng nam nhân khác như vậy…… Như vậy……”
Nàng nói không được nữa, trên mặt vừa là kinh ngạc vừa là tức giận, giống như một màn vừa thấy kia đã hoàn toàn đánh vỡ nhận thức mà nàng vẫn luôn tin tưởng đã lâu vậy.
Yến Nương lại chẳng thấy có gì liên quan ở đây, chỉ nhún vai cười, “Tưởng cô nương thật là tính tình trẻ con, chuyện nam nữ này vốn rất phức tạp rắc rối, khó phân biệt, khó nói rõ, chờ cô nương lớn hơn chút sẽ tự hiểu.”
Nghe nàng nói như thế, thần sắc trên mặt Tưởng Tích Tích lại càng thêm kinh ngạc, “Yến cô nương sao lại hiểu biết chuyện tình yêu nam nữ như vậy, chẳng lẽ cô nương từng khuynh tâm với người nào, hoặc từng được ai đó ái mộ chăng?”
Yến Nương nhìn Tưởng Tích Tích một cái, con ngươi trong trẻo xoay mấy vòng, lại nhặt lên một nhánh cỏ dại nắm trong tay lắc lắc, nói, “Cái kia thì không có nhưng thời niên thiếu không biết sầu bi ta từng khinh cuồng làm nhiều việc dở hơi, hiện tại nhớ đến thì đúng là có lỗi với nàng ta.”
“Hắn? Hắn là người phương nào?” (Hắn và nàng thì tiếng Trung cũng chỉ có 1 chữ để gọi nên hai người này mới ông nói gà bà nói vịt thế này)
Yến Nương ngửa đầu suy nghĩ trong chốc lát, cong môi cười, “Nàng là người có ý tứ, không phải người thường không thú vị, lúc ở cùng nàng ta thì ta đã rất vui vẻ, chỉ là……” Nàng lộ vẻ mặt khó xử, nhẹ nhàng thở dài.
Lòng hiếu kỳ của Tưởng Tích Tích bị khơi dậy hết rồi, nàng ngưng thần nhìn Yến Nương, “Chỉ là cái gì?”