Trình Mục Du là người nào, chỉ nhìn thái độ muốn nói lại thôi, thần thần bí bí của Bạch Khánh Chi là hắn đã đoán ra được cái chết của Hà Tư không hề đơn giản. Hơn nữa đến Khai Phong Phủ đều không quản được thì có thể thấy là có liên quan đến người cao hơn rồi. Nhưng nếu chỉ có thế cũng thôi, thì cũng chẳng sao, có điều vì sao Yến Nương lại cảm thấy hứng thú với cái chết của Hà Tư? Nàng hưng phấn đi vào nhưng lại mất mát rời đi, chẳng lẽ là vì thi thể hắn không còn ở đó sao?
Nghĩ đến đây, hắn liền dừng bước không nghĩ nữa, hoặc nói đúng hơn là hắn không dám tiếp tục đi càng sâu hơn nữa. Trong lòng hắn lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi nếu chân tướng nổi lên thì mình sẽ không dám đối mặt.
Trình Mục Du nâng cánh tay, thuốc nàng đưa cho hắn đã sớm dùng hết, nhưng cỗ cay đắng nhàn nhạt kia vẫn quanh quẩn trong đầy hắn, không tan đi. Hắn khe khẽ thở dài, một lần nữa nắm dây cương, đi ra khỏi cửa lớn của Tân An phủ.
Bên ngoài cây liễu ở cửa phủ có một người đang đứng, mày ngài nhàn nhạt, đôi mắt như nước, đang nhìn về phía hắn. Trình Mục Du ngẩn ra, bước chân tức thì chậm lại, con ngựa phía sau lại không kiên nhẫn phun khí, “Hồng hộc” thúc giục hắn đi tới.
Tưởng Tích Tích cũng thấy Yến Nương, trên mặt kinh hỉ không sao che giấu được. Nàng ném dây cương, nhảy nhót đi về phía Yến Nương, nắm lấy tay nàng, “Yến cô nương, sáng sớm thế này sao ngươi lại đứng bên ngoài Tân An phủ vậy? Chẳng lẽ ngươi biết chúng ta hôm nay rời nhà nên cố ý chờ ở đây sao? Hay là cô nương có hương báo túi gấm gì muốn giao cho ta?” Nói xong, nàng liền nhìn nhìn trên dưới, lại phát hiện ra Yến Nương chẳng mang theo hương bao nào, liền thò mặt qua cười nói, “Hay cô nương muốn cùng chúng ta đồng hành, cùng đi ra ngoài?”
Yến Nương chỉa chỉa lên trán nàng, “Ta chỉ là dậy sớm nhàm chán đi ra ngoài tản bộ thôi, Tưởng cô nương trái một câu phải một câu, so với chim chóc còn phiền hơn, thôi thôi, vốn định tìm chút thanh tịnh nhưng hiện tại ta đành trở về thôi.”
Miệng nàng thì nói như thế nhưng trong thanh âm lại mang theo ý cười, biểu tình tự nhiên bình yên này của nàng so với bộ dạng cự người ngàn dặm mấy ngày trước khác hẳn nhau. Trình Mục Du nghe nàng nói giỡn thì trong lòng cũng vui sướng thoải mái không ít, nhưng hắn vẫn nhớ tới an nguy của Sử Phi và Sử Kim vì thế liền đi lên thúc giục Tưởng Tích Tích mau lên đường.
Tưởng Tích Tích vì thế sải bước lên ngựa, trong miệng vẫn lưu luyến nói, “Yến cô nương, chờ mấy ngày nữa ta từ Liêu Dương trở về sẽ đến Tễ Hồng tú trang tìm ngươi.”
Thân mình Yến Nương cứng đờ, tươi cười đọng lại ở trên mặt, “Các ngươi muốn đi Liêu Dương?”
Tưởng Tích Tích gật đầu, giữa mày có một tầng mây đen, “Sử Phi cùng Sử Kim mười ngày trước đến Liêu Dương nhưng hôm nay ngựa của Sử Phi lại tự mình chạy về, đại nhân lo lắng bọn họ xảy ra chuyện nên muốn tự mình tới đó một chuyến.”
Trình Mục Du nghe ra trong giọng nói của Yến Nương có dị thường thì vội tiến lên một bước, “Yến cô nương, Liêu Dương chẳng lẽ có gì không thích hợp sao?”
Yến Nương liếc hắn một cái, thần sắc trên mặt đã biến mất, nụ cười quen thuộc lại nổi lên trên mặt nàng, “Liêu Dương là nơi bắt đầu cuộc chiến giữa Tống và Liêu, đại nhân bác học, kiến thức nhiều nên không thể không biết chứ?”
Trong lòng Trình Mục Du hơi thả lỏng, “Tràng chiến dịch kia là trận chiên quy mô đầu tiên giữa hai bên, tướng sĩ thương vong vô số, nhưng đó dù sao cũng là sự tình 30 năm trước rồi, hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến nơi đó.”
Yến Nương cong môi cười, “Mặc kệ có ảnh hưởng không thì đại nhân cũng cần cẩn thận. Vậy hai người khởi hành sớm đi, chớ để lỡ chính sự.”
Trình Mục Du biết lời này của nàng có ẩn ý, nhưng tình hình khẩn cấp, hắn cũng không dám chậm trễ thời gian, vì thế nhanh chóng nhảy lên ngựa, cùng Tưởng Tích Tích mang theo hai gã nha dịch chạy ra ngoài thành.
***