Tiểu Nguyệt ghé vào trên lan can của đình ngắm trăng, cánh tay bụ bẫm ôm một con búp bê vải đã bị giặt đến trắng bệch, nhìn lên vầng trăng non cong cong trắng nõn phía chân trời, hai đùi vươn ra khỏi khe hở của lan can, ở trong không trung mà lắc lư.
“Thanh Long đầu, bạch long đuôi, tiểu nhi cầu ngày mưa vui mừng. Lúa mạch lúa mạch khô vàng, khởi động khởi động Long Vương. Đại hạ tiểu hạ, mùng một hạ đến mười tám, ma kha tát.”
Hát xong khóc đồng dao cầu mưa này, nàng liền nhìn thấy có một đám mây đen bò lên bên cạnh mặt trăng, giống như một ngón tay thon dài, nhẹ vỗ về ánh trăng vàng vọt.
Tiểu Nguyệt thu hồi hai chân, thành kính ở trên tòa đình kia quỳ xuống, “Long Vương đại nhân, trăng non cầu xin ngài, cầu ngài hắt xì mấy cái đi, để mưa xuống. Ngài ngàn vạn đừng chịu đựng, hắt xì không ra thì khó chịu lắm.” Dứt lời, nàng liền nhắm mắt lại, đem búp bê vải kẹp ở khuỷu tay, chắp tay trước ngực hướng về phía không trung lạy vài cái.
Còn chưa mở mắt ra, một trận gió lạnh liền thổi từ đỉnh ngồi đình tới, thổi tung tóc bên tai nàng. Tiểu Nguyệt nhìn về phía hướng gió, đem hai mắt hơi hơi mở ra thành một khe hở nhỏ, nàng thấy mặt trăng trên bầu trời đã không còn nữa, thay vào đó là bầu trời đầy mây, vần vũ, thật giống như có đầu của một con cự long giấu ở bên trong thật.
Thấy thế, nàng toét miệng cười, lộ ra một hàng răng nhỏ hi hi ha ha, “Long Vương đại nhân hiển linh, Long Vương đại nhân tiên linh.”
Tiếng kêu vui sướng của nàng bị một tiếng sét đè lên, tiếng sấm cuồn cuộn, vang vọng phía chân trời. Tiểu Nguyệt nhìn bầu trời đêm, môi hơi hơi hé mở, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cỗ kính sợ. Trong lúc hoảng hốt, nàng nhìn thấy có thứ gì đó thoát ẩn thoắt hiện trong tầng mây, đen tuyền một đoàn, không, là mấy đoàn, thỉnh thoảng từ khe hở giữa mây đen lộ ra một góc, nhưng rất nhanh lại ẩn đi. Nàng chỉ có thể nhìn đến mấy đoàn hắc ảnh ở phía sau tầng mây chợt cao chợt thấp, hướng tới đình ngắm trăng mà tiến lại.
Tiểu Nguyệt không dám chuyển tầm mắt, đầu liều mạng duỗi ra phía ngoài, bởi vì từ nhỏ đến lớn cô chưa từng gặp cảnh kỳ quái thế này bao giờ. Nhưng đám mây kia lại chậm rãi rời khỏi tầm mắt nàng, chuyển đến bên trên đỉnh đình ngắm trăng.
Tiểu Nguyệt từ bên dưới mái đình vội xoay người chạy ra ngoài đình, nhưng mới chạy được hai bước thì lại nghe bên trên đỉnh truyền đến vài tiếng vang “Phốc phốc” kỳ quái, giống như có thứ gì đó từ trên trời giáng xuống, dội vào trên đỉnh.
Một cỗ mùi tanh đột nhiên ập đến, mang theo mùi thối, có chút giống mùi thịt hoặc củ cải đường thối. Tiểu Nguyệt đứng lại bất động, ngừng thở, đôi mắt hơi hướng bên trên nhìn lại. Bởi vì nàng nghe được trên đỉnh ngôi đình truyền đến một loại âm thanh khác.
“Sàn sạt……. Sàn sạt……” Giống như có người đang nhẹ tay nhẹ chân theo mái ngói đi xuống.
“Đi xuống ư?” Trong lòng Tiểu Nguyệt căng thẳng, ở đây không phải chỉ có chính mình thôi sao? Mấy thứ ở trên kia là gì chứ? Sao chúng lại có thể ở trên mái ngói mỏng manh đi lại bình ổn, chỉ phát ra chút tiếng động nhỏ nhoi này chứ?
“Sàn sạt…… Sàn sạt……” Tâm nàng cũng theo tiếng bước chân này mà nhảy lên, càng đập càng nhanh, nàng có thể nghe thấy chúng từ đỉnh đi tới mép mái đình, lại đi thêm một bước nữa là sẽ rơi xuống.
Đúng lúc này thanh âm lại đột nhiên biến mất, ánh mắt Tiểu Nguyệt bay từ bên trái sang phải, xem hết toàn bộ 6 góc của cái đình.
Đột nhiên, đôi mắt nàng trừng lớn, sợ hãi rốt cuộc phóng ra, từ đáy mát ào ạt tuôn ra. Nàng há to miệng, phát ra một tiếng thét thật dài, nhưng tiếng sấm đúng lúc nổ lên, đem toàn bộ tiếng thét của nàng cắn nuốt không còn dưa thừa chút nào.
***
Chân trời truyền đến một tiếng sấm sét, mây đen theo sát ở phía sau khiến nửa bầu trời bị nhuộm thành màu đen.