Yến Nương đỡ Trình Mục Du ngồi xuống dưới một gốc cây, ngón tay chọc chọc lên cánh tay hắn, tấm tắc hai tiếng, “Đau không?”
Trình Mục Du “Tê” một tiếng, “Đau lắm, cô nương có phương pháp giải không?”
Yến Nương nhíu mày gật đầu, “Bá” một cái từ trong tay lấy ra một thanh chủy thủ, “Đây là thi độc, gương mặt kia của bà ta không biết đã tích cóp da mặt của biết bao nữ tử, thời gian lâu rồi chúng liền bị hòa tan hủ bại, hóa thành kịch độc tanh tưởi này. Thi độc lan tràn cực nhanh, nếu không mau chóng đem chúng ngăn lại thì độc sẽ lan đến toàn thân, ăn mòn lục phủ ngũ tạng.”
Trình Mục Du nhìn thanh chủy thủ lóe hàn quang trong tay nàng, “Vậy làm sao…… mới có thể ngăn trở độc tố.”
Sắc mặt Yến Nương trầm xuống, “Chỉ có thể hy sinh cánh tay, mới có thể bảo toàn tính mạng cho đại nhân.”
“Cái gì?” Trình Mục Du đã thấy nàng nâng cao chủy thủ, nhắm ngay cánh tay mình chọc xuống, thì không khỏi nghiêng đầu không dám trực tiếp nhìn kết quả thống thiết này.
Nhưng hắn chỉ thấy cánh tay tê rần, không đau đớn khó nhịn như hắn nghĩ. Chậm rãi quay đầu lại, hắn thấy Yến Nương dùng chủy thủ cắt một đường tinh tế trên tay hắn, còn tay khác thì cầm một con sâu lớn lên giống như tỳ bà, màu trắng ngà, đuôi uốn khúc, nhọn hoắt. Nàng đem cái đuôi của con sâu kia nhét vào chỗ miệng vết thương, dùng sức mà nhéo bụng nó.
“Yến cô nương, ngươi đang làm gì thế? Đây là con gì?”
Yến Nương nhìn hắn cười, hơi thở như lan, “Đại nhân, hiện tại còn đau không?”
Trình Mục Du chỉ cảm thấy một cỗ mát lạnh truyền khắp mỗi mạch máu trên người, đau đớn nóng rực trên cánh tay cũng chậm rãi tiêu tán, hắn nhìn về phía cánh tay mình thì phát hiện những chỗ đỏ tím hiện đã trở nên trơn nhẵn, tuy ngoại thương vẫn còn đó nhưng độc tố rõ ràng đã biến mất.
“Cái này gọi là khô da bạch bò cạp, lấy việc ăn thịt thối mà sống, kịch độc trong cơ thể nó, có thể bảo đảm nó không bị thi độc gây thương tích, cho nên ta đem độc tố của nó truyền vào trong người đại nhân, vậy là thi độc của ngài tự nhiên được giải.”
Trình Mục Du vẫy vẫy cánh tay, “Quả nhiên nhẹ nhàng thật nhiều, uổng ta học y nhiều năm như vậy nhưng lại không biết trên đời còn có thần vật lấy độc trị độc như thế.”
Yến Nương nhanh chóng đè tay hắn lại, “Đại nhân, không thể tùy tiện, thi độc tuy đã hết nhưng ngoại thương vẫn còn, làn da bị thi độc dính lên, nếu không bảo dưỡng tốt thì sẽ để lại sẹo.”
Trình Mục Du y theo lời nàng nói, đem cánh tay chậm rãi để xuống, Yến Nương móc ra một cái khăn lụa đem con bò cạp đã mất mạng kia ném trên mặt đất, lại lấy một cục đá sạch sẽ dùng sức đấm lên cái xác khô của con bò cạp.
Nắng gắt chiếu trên đầu, cả người Trình Mục Du sớm đã ướt sũng mồ hôi, nhưng nàng lại không hề bị ngày hè làm cho bối rối, vẫn rất dùng sức, trên mặt lại không đỏ, hô hấp như thường.
Nhìn sườn mặt bình tĩnh đạm nhiên của nàng, cỗ nôn nóng trong lòng Trình Mục Du cũng dần hoãn xuống, sỉ nhục thật sâu mà Thục Viện và Hà Tư mang đến cho hắn chậm rãi tản ra. Hắn đột nhiên thoát ra từ trong mê cục: Mặc dù bọn họ thua thiệt chính mình nhưng người đã mất, mọi thứ cũng nên chấm dứt.
Yến Nương đã đập con bò cạp kia thành bột phấn, nàng cẩn thận đem đống phấn đó bôi lên vết thương trên cánh tay Trình Mục Du rồi nghiêng đầu nói với hắn, “Đại nhân mấy ngày nay phải để ý, miệng vết thương sợ mồ hôi, ngài nên ở trong phủ, đừng đi ra cửa nữa.”
“Vậy hung thủ thì sao? Cô nương mới vừa nói đã biết bà ta đi đâu mà? Thiên hạ rộng lớn thế này rốt cuộc bà ta có thể đi đâu chứ.”
Yến Nương nhìn nơi xa, ánh mắt xa xăm, “Bà ta ở trong hoàng cung.”
“Hoàng cung?”