Tân An Quỷ Sự

Quyển 12 - Chương 383: Bột nước





Một đôi mắt chăm của tiểu nha đầu kia chú nhìn vào trên người Đoạn Trăn Nhi bất động, tay lại hơi cọ về phía sau, từ bên hông lấy ra một cái hồ lô rượu.


Đoạn Trăn Nhi thấy một tiểu nha đầu chạy nạn như nàng thế mà lại tùy thân mang theo một cái hồ lô rượu thì không khỏi có chút kinh ngạc, vừa định hỏi gì đó thì nha đầu kia đã lắc lắc hồ lô, đột nhiên bật nút, nhẹ nhàng đổ ra tay một đống bột phần màu trắng. Sau đó nàng ta lại đeo cái hồ lô kia về bên hông, đem bột phấn chà xát trên tay, hướng về phía Đoạn Trăn Nhi.


“Đây là ngươi…… hương phấn của ngươi?”


Đoạn Trăn Nhi xem đến sửng sốt, nàng còn chưa bao giờ gặp người nào để hương phần trong hồ lô rượu. Nàng nhìn nha đầu kia càng đến càng gần, thân mình không tự chủ được mà nghiêng về phía sau. Dù sao cũng là bôi lên mặt, mà người này nàng mới gặp lần đầu tiên nên nếu nói nàng hoàn toàn không để ý thì không phải.


Cửa viện truyền đến tiếng bọn người hầu đi lại, tiểu nha đầu lại lui về phía sau một chút, “Cô nương chê ta dơ?”


Đoạn Trăn Nhi thấy sắc mặt nàng ta trầm xuống, thì vội xua tay phủ nhận, “Không phải thế, không thể nào.” Nàng nhìn bột phấn tinh tế trong lòng bàn tay nàng kia, do dự một chút rồi rốt cuộc cũng cười nói, “Vậy …… Vậy cô nương bôi thử cho ta xem nào.”


Tiếng bước chân ngoài cửa dần xa, bốn phía lại lâm vào một mảnh yên tĩnh, chỉ có hai cô nương tuổi xấp xỉ nhau đang đứng đối diện. Một người có khuôn mặt sạch sẽ ngây thơ, một người khác thì có lẫn thần sắc hỗn tạp giữa tham lam và hung ác. Chẳng qua Đoạn Trăn Nhi còn nhỏ, lại chưa gặp qua nhân gian hiểm ác nên mới không phát hiện ra một tia không đúng kia, cũng không ý thức được mình đang ở trong hiểm cảnh.


Hai cánh tay chậm rãi duỗi về phía trước, hướng đến khuôn mặt trắng tinh không tì vết của Đoạn Trăn Nhi, chỉ chút nữa là có thể chạm vào làn da nàng……


“Lạch cạch.”


Hộp trang điểm trên bàn không sớm không muộn, đúng lúc này văng ra, hồng quang bên trong khẽ nhúc nhích, đem mặt kính đều chiếu đến đỏ rực.


Hai tay cánh tay tiểu nha đầu giống như bị bỏng, đột nhiên rụt trở về. Nàng ta tràn ngập cảnh giác mà nhìn hộp trang điểm tinh xảo kia, bên trong đó có một cái vòng cổ dệt bằng tơ hồng, bên trên vòng cổ chính là một con kỳ lân tỏa kim quang lấp lánh.


Đoạn Trăn Nhi không lưu ý đến sắc mặt nàng ta đột nhiên biến sắc mà đi thẳng đến cạnh bàn, đem cái hộp cầm lên, “Kỳ quái, sao nó lại tự nhiên bật mở thế nhỉ?” nàng nói xong liền đem vòng cổ cầm trên tay, hướng tiểu nha đầu cười nói, “Đây là đồ của cháu ngoại trai của ta, hắn tắm rửa xong liền quên mang theo, ta vì thế liền cầm giúp hắn.”


“Cô nương xin nghỉ ngơi trước,ta đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, ngày mai lại vì cô nương trang điểm.” Tiểu nha đầu hành lễ, nhìn cũng không nhìn Trăn Nhi một cái liền vội vã đi ra khỏi phòng.


Đoạn Trăn Nhi nhìn bóng dáng nàng ta, lắc đầu cười nói, “Thật là người nóng tính, làm cái gì cũng đều hấp tấp.” Nói xong nàng lại thở dài một hơi thật sâu, “Như vậy cũng tốt, hương phấn trong hồ lô kia của nàng ta khiến ta không yên tâm, nếu thật sự bôi lên mặt, làm tổn thương làn da thì sẽ không tốt.”


***


Trình Mục Du mới vừa đi đến trước đường đã thấy đại ca hắn là Trình Thu Trì ngồi ở bên cạnh bàn, trên bàn để một bát canh nóng bốc khói.


“Đại ca đây là đang đợi ta?” Hắn cười ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy chén canh kia, vừa nhìn đã nói với người bên cạnh, “Đây là canh bổ thân, giúp ngủ ngon, nấu từ gà đen, thịt vịt, cây kê, huyết đằng, đối với người mấy đêm không ngủ ngon như ta đúng là bắt đúng bệnh, đa tạ đại ca.”




Trình Thu Trì không để ý tới lời hắn khen tặng, “Đây là phụ thân đặc biệt cho người nấu cho ngươi, ta sợ phụ thân vì chờ ngươi mà lỡ giờ nghỉ, thân thể không chịu nổi nên mới ngồi đây thay.”


Trình Mục Du biết hắn vẫn tức giận chuyện của Vương Kế Huân nên vội cười nịnh nọt mà nói, “Chuyện kia đã đi qua hữu kinh vô hiểm, Hoàng Thượng cũng không bởi vậy mà trách cứ phụ thân, chuyện đã qua rồi thì cho qua đi.”


Trình Thu Trì hừ một tiếng, “Hiện tại không có việc gì không có nghĩa là sau này không có việc gì, bên trên mặt không có việc gì cũng không đại biểu trong lòng Hoàng Thượng không có việc gì, ngươi biết rõ Vương Kế Huân là người nào, thế mà còn dám……”


Trình Mục Du biết nói thêm nữa thì không biết sẽ lại bị giáo huấn bao lâu nên vội vàng tỏ vẻ yếu thế nói, “Là ta sai, ta mới vào quan trường, chưa hiểu rõ quy củ đã lỗ mãng hành sự, liên lụy đến phụ thân cùng đại ca, hiện giờ thật là hối hận không ngừng.” Thấy sắc mặt Trình Thu Trì hơi hòa hoãn, hắn vội cười theo, “Nhưng mà đại ca, hôm nay ta thật sự mệt mỏi, muốn trở về phòng nghỉ ngơi, huynh đại nhân đại lượng, tạm tha cho ta lần này đi.”


Trình Thu Trì liếc nhìn hắn một cái, thấy hốc mắt hắn hãm sâu, sắc mặt tái nhợt, cũng không tiện nói thêm cái gì, “Mau uống chén canh này rồi sớm đi nghỉ đi thôi, ngươi nếu mệt đến bệnh thì còn phải khiến phụ thân nhọc lòng.”


Trình Mục Du nghe lời bưng chén canh lên, vừa mới uống được hai ngụm thì đã lại buông xuống, “Đúng rồi, đại ca, huynh cùng phụ thân có quen một người tên Hà Tư không?”


Trình Thu Trì nhìn chằm chằm mũi giày của chính mình, đáp “Hà Tư sao?”


“Hắn là thủ lĩnh cấm quân, bởi vì mấy vụ án lần này mà ta có gặp hắn, nhưng hắn tựa hồ có thành kiến với ta, trong lời nói rõ ràng có ý khiêu khích. Ta trái lo phải nghĩ đều không nghĩ ra ta và hắn rốt cuộc thì kết thù lúc nào, cho nên mới muốn hỏi đại ca xem Trình gia chúng ta có liên hệ gì với hắn không.”


“Không quen biết.” Trình Thu Trì vẫn nhìn chằm chằm mũi giày của mình, không nhúc nhích. Ánh nến lay động đem bóng dáng hắn tạo thành một hình dạng quái dị, giống như một cây cung dang bị kéo căng.


“Vậy cũng thật quái lạ, người kia chỉ nhằm vào ta mà cau mày quắc mắt, thật đúng là khiến ta nghĩ không ra.” Trình Mục Du lắc đầu cười nhạt, đem bát canh trên bàn uống một hơi cạn sạch, uống xong hắn liền đứng lên, “Đại ca, ta về phòng trước, sáng sớm mai ta còn phải tới phủ Khai Phong, huynh cũng đi nghỉ sớm đi.”


Nhìn Trình Mục Du đi ra trước đường, thân ảnh dần dần ẩn vào trong bóng đêm. Trình Thu trì lúc này mới chậm rãi thở một ngụm vẫn nghẹn ở cổ họng ra, cơ thể căng chặt cũng chậm rãi thả lỏng xuống. Nhưng suy nghĩ của hắn vẫn chưa tiêu tan. Hắn nhíu mày trầm tư hồi lâu, rốt cuộc đứng dậy từ trên ghế, hướng nội viện mà đi. Hắn không về phòng mình mà đi đến bên phòng của Trình Đức Hiên, nhẹ nhàng gõ lên cửa gỗ, “Phụ thân, nhi tử có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.”


***


Hà Tư cầm bội kiếm trong tay, đi dọc theo ngự đạo, giày gõ lên mặt đường phát ra tiếng “Lộc cộc” rung động, bất tri bất giác, hắn lại đi tới phía dưới núi đá. Nhìn ánh nến mơ hồ lộ ra bên trên, hắn đứng lại, lưng dựa vào một gốc cây hòe to, lấy ra túi nước kề lên miệng uống ừng ực mấy ngụm. Một cỗ thanh lương từ cổ truyền xuống bụng, hắn lau lau khóe miệng, chuẩn bị tiếp tục đi tuần tra.


Đúng lúc này, một trận tiếng sáo du dương từ điện Lục Thường truyền ra, vang vọng, quanh quẩn dưới bầu trời đầy sao, chậm rãi bay vào trong tai Hà Tư.


Hắn dừng bước chân, một lần nữa nhìn về phía tòa cung điện lẻ loi kia, nỗi lòng lại bị ký ức lấp đầy, bị lạc vào trong bóng đêm lưu luyến.