Cùng với cỗ hàn ý xâm nhập vào trong cốt tủy này, cửa sổ phía sau bắt đầu “Khen lạp khen lạp” mà đong đưa, song cửa giống như muốn đứt, phát ra thanh âm “Kẽo kẹt”.
Sao tự nhiên lại nổi gió mạnh thế này chứ?
Trăn nhi hiện tại cũng không kịp nghĩ nhiều, nàng sợ quấy nhiễu đến Tấn Nhi, vội vàng đi đến bên cửa sổ, muốn đem phiến cửa sổ đóng lại.
Nhưng lúc tay nàng chạm vào cửa sổ thì lại thấy trong viện có một bóng người. Từ đầu đến chân người nọ mặc lụa trắng, đến gương mặt cũng bị bao phủ bởi một làn khói trắng, nhìn không rõ lắm. Màu sắc duy nhất là cây đèn lồng nàng ta cầm ở trong tay, rõ ràng, đỏ ướt át, tựa như một giọt máu ngưng kết.
Trăn nhi tuy rằng không thấy rõ khuôn mặt nàng kia nhưng vẫn từ thân hình nhận ra thân phận nàng.
“Đại tỷ……” Nàng khóc lóc, chậm rãi nâng tay lên, “Đại tỷ, có phải tỷ không? …… Có phải tỷ không yên lòng Tấn Nhi, muốn trở về nhìn hắn một cái không? Ngươi yên tâm, hắn được tỷ phu dạy thật tốt, thờ từ đều thuộc hơn muội, tương lai…… Tương lai nhất định có thể thành châu báu……”
Bóng người kia vẫn không nhúc nhích, cũng không nói gì, nhưng mấy cánh cửa lại lay động lớn hơn, “Bang bang” mà đập vào song cửa, hận không thể ngươi chết ta sống, ngọc nát đá tan.
“Đại tỷ, ngươi làm sao vậy? Ngươi có phải có tâm nguyện gì chưa làm xong không, ngươi nói cho ta, ta giúp ngươi, ngươi đừng dọa đến Tấn Nhi.”
Đoạn Trăn nhi có thể cảm giác được thân ảnh đối diện kia tỏa ra hận ý mãnh liệt, chỉ là nàng không hiểu, đại tỷ bởi vì chuyện của nhị tỷ mới buồn bực mà chết là đúng. Nhưng xét đến cùng người bị lột da, bị tàn hại là nhị tỷ mà, vì sao đại tỷ không chịu siêu thoát, không thể an giấc ngàn thu chứ?
Hai người cứ thế cách cửa sổ ngóng nhìn nhau, một lát sau, gió tan, mấy phiến cửa sổ cũng yên lặng. Trăn nhi ngẩng đầu nhìn về pía trước, nàng thấy đèn lồng người kia cầm dần tối đi, giống như muốn hòa tan vào bóng đêm. Trong lòng nàng không khỏi cả kinh, biết đại tỷ phải đi, vừa định đẩy cửa đuổi theo thì đùi lại bị ôm lấy. Nàng sợ tới mức giật mình, dùng tay vịn lên cửa sổ mới miễn cưỡng đứng vững.
“Dì nhỏ, dì nhỏ, ta mơ thấy mẫu thân, ta mơ thấy mẫu thân.” Tấn Nhi thương tâm nức nở, nước mắt tẩm ướt quần áo của nàng.
Đoạn Trăn nhi lại nhìn vào trong viện nhưng bóng người kia đã hoàn toàn biến mất. Lúc này nàng mới ngồi xổm xuống, ôm Tấn Nhi vào lòng, “Tấn Nhi đừng khóc, Tấn Nhi chớ sợ, dì nhỏ ở chỗ này bồi ngươi nha,” nàng lau khô nước mắt cho Tấn Nhi, “Nhưng Tấn Nhi hẳn là không nhớ rõ mẫu thân bộ dáng đúng không, sao có thể mơ thấy nàng chứ?”
“Ta không nhận ra nàng, ta thậm chí còn không nhìn thấy mặt nàng nhưng ta biết nàng chính là mẫu thân, chính là nương của ta.”
Một tiếng ‘nương’ này khiến tâm Trăn nhi hỏng mất, nàng vội ôm Tấn Nhi chặt hơn, ở trên mặt hắn tả hữu hôn mấy cái, “Nương không còn nữa cũng không sao, Tấn Nhi còn có cha, còn có dì nhỏ, còn có thật nhiều người thương ngươi, ngươi đừng khổ sở, được không?”
Tấn Nhi gật gật đầu, lại ôm chặt lấy cổ Đoạn Trăn nhi, ở trên mặt nàng nhẹ cọ cọ.
“Đúng rồi Tấn Nhi, ở trong mộng, nương có nói gì với ngươi không?” Nhớ tới một màn vừa nhìn thấy, trong lòng Đoạn Trăn nhi vẫn thấy bất an.
“Nàng vẫn luôn không nói gì cả, chỉ cầm cây đèn lồng kia, không nhúc nhích mà đứng trước mặt ta.”
“Đèn lồng kia Tấn Nhi có từng gặp qua chưa?”
“Sao lại chưa thấy qua, chính là đèn lồng của Trình gia chúng ta, trong nhà tổ phụ có thật nhiều mà.”
***
Lý Thân đem cửa trong ngoài của Đoạn phủ kiểm tra một lần rồi mới trở lại sân mình ở, vừa mới chuẩn bị đẩy cửa phòng thì lại phát hiện Trình Mục Du từ bên ngoài đi vào, vì thế hắn nhanh chóng đi lên đón, “Cô gia, có phải bọn hạ nhân chiếu cố không chu toàn, ngài thiếu cái gì để tiểu nhân cầm đến cho ngài.”