Đó là lúc Tấn Nhi được nửa tuổi. Ngày đó Dục nhi cùng phu nhân của ngươi là Thục Viện hẹn cùng đi chùa Vân Thúy cầu phúc cho Tấn Nhi, cho nên sáng sớm đã xuất phát, cỗ kiệu đem hai người đưa đến chân núi, sau đó ở dưới đó chờ, hai tỷ muội các nàng mang theo nha hoàn lên núi.
Tới nửa buổi chiều, Thục Viện vội vã từ trên núi chạy xuống dưới, hỏi đám kiệu phu nghỉ chân bên dưới xem có thấy Dục nhi xuống không, hóa ra sau khi thắp hương xong, trên đường xuống núi, Thục Viện gặp một người quen cũ, lúc hai người nói chuyện thì Dục nhi nhàm chán mới một mình đi hái hoa bắt bướm, chậm rãi lắc lư xuống dưới núi. Nhưng lúc Thục Viện cùng người kia cáo biệt thì lại không cách nào tìm được Dục nhi.
Thục Viện sợ nàng đã đi trước xuống núi, vì thế cùng nha hoàn vội vội vàng vàng đi tới chân núi hỏi đám kiệu phu nhưng mấy người đều nói là không thấy Dục nhi. Cái này khiến Thục Viện hoàn toàn hoảng sợ, bởi vì ngày đó trời nóng, nàng và nha hoàn xuống núi cũng không gặp mấy người, cho nên không thể nào có chuyện bọn họ không thấy Dục nhi. Cái này cho thấy Dục nhi đã mất tích trên đường xuống núi.
Nhưng lúc đó Thục Viện còn ôm hy vọng, bởi vì Dục nhi tuổi còn nhỏ, còn chưa định hình tính cách, nói không chừng nàng nhìn thấy cảnh đẹp nào đó trên núi nên bị hấp dẫn đi qua, khả năng vẫn còn ở trên núi. Vì thế Thục Viện quyết đoán để mấy kiệu phu lên núi tìm người, còn mình mang theo nha hoàn đi theo bọn họ cùng vào núi tìm.
Đoàn người chia làm hai đường, ở trong núi tìm suốt hai canh giờ, thẳng đến khi mặt trời lặn về phía tây vẫn không tìm thấy Dục nhi. Thục Viện lúc này đã bị dọa đến chết ngất, nàng quỳ rạp trên mặt đất không đứng nổi, chỉ không ngừng gọi tên Dục nhi. Cuối cùng bọn kiệu phu phải cứng rắn cùng nha hoàn đem nàng từ trên núi xuống. Bởi vì trên núi ban ngày và ban đêm khác nhau. Buổi tối ở nơi đó không có ánh sáng, ánh trăng đều bị cây rừng che khuất, trên núi nguy cơ tứ phía, nếu không cẩn thận có thể sẽ mất đi tính mạng, vì thế không thể lại tìm người.
Đêm hôm đó chúng ta liền hướng Khai Phong Phủ báo án, phụ thân ngươi lúc ấy cũng giúp, bởi vậy quan phủ rất để bụng chuyện này. Ngày hôm sau, vừa tờ mờ sáng thì đã có mấy đội nha dịch lên núi tìm người, ta còn không yên tâm, mang theo gia đinh lên núi.
Nhưng lúc ấy là mùa hạ, cây cỏ xanh um, tạo thành ngăn cách, vì thế việc tìm người càng thêm khó khăn. Vì vậy chúng ta ở trên núi điều tra mấy ngày, vẫn không phát giác hành tung của Dục nhi. Người của quan phủ lúc này liền hoài nghi có lẽ nàng rơi xuống vách núi bên dưới, rốt cuộc núi đá đó cao chót vót, đá nhọn lởm chởm cũng nhiều, lại bị cỏ hoang trùm lên, một khi dẫm lên đó mà ngã xuống thì cũng không phải chuyện kỳ lạ.
Ta nghe bọn hắn nói như vậy, tâm cũng đã chết hơn nửa, nhưng Dục nhi là cốt nhục của ta, ta đã thề sống phải thấy người, chết phải thấy xác, vì thế lại cầm không ít bạc cho những nha dịch đó, để bọn họ không ngừng tìm kiếm, còn ta tự mình mang toàn bộ người trong tộc có thể dùng được đều đi lên núi tìm.
Cứ thế qua nửa tháng thì rốt cuộc có một ngày cũng tìm thấy Dục nhi. Mà người tìm thấy nàng là ta. Sau này ta nghĩ lại, khả năng Dục nhi ở trên trời có linh thiêng mới thương hại phụ thân là ta, vì nàng ngày đêm bôn ba, không rời không bỏ nên mới chỉ cho ta đến chỗ thi thể nàng bị cất giấu.
Bởi vì chỗ nàng bị vứt xác là một nơi rất bí ẩn, đó là một đáy cốc bên trên có tảng đá nhô ra, lại ở phía khuất của quả núi, không có đường mòn đi qua nơi đó, chỉ có thể xuyên qua con đường che kín đá núi lởm chởm cùng với bụi gai mới có thể tới. Cho nên mấy ngày nay, những người tìm kiếm vừa nhìn đã bỏ qua, không nghĩ đến chuyện qua đó cẩn thận tìm. Nhưng ta vừa đi qua chỗ đó thì đã thấy trong lòng cực kỳ bất an, cùng với bất an này còn có một nỗi bi thống không bờ bến dâng lên. Cho nên ta liền tin chắc nàng nhất định là ở đó, liền không màng đến mọi người ngăn trở, khăng khăng đi đến chỗ đáy cốc che kín cỏ dại kia.