Cánh tay tái nhợt cứng đờ, dài ngắn không đồng đều, lực sử dụng cũng không cân đối, cho nên lúc nó bò đi có vẻ rất quái dị, tuy tốc độ không chậm nhưng lại lắc lư, thật là buồn cười. Nhưng dù vậy, nó vẫn đi theo phía sau hài tử kia, dọc theo đường núi gập ghềnh, cố sức mà bò về phía ánh nến phía trước.
“Đốc đốc đốc.” Cửa bị gõ vang.
Người trong viện ra mở cửa, lúc nhìn thấy là một tiểu hài tử thì có chút giật mình, rốt cuộc nguyệt hắc phong cao, núi sâu rừng già, một hài đồng năm sáu tuổi lại cô đơn chiếc bóng đứng ở ngoài cửa, thực sự có chút không hợp với lẽ thường.
“Tiểu hài nhi, sao ngươi lại một mình đi vào trong rừng thế?”
Tiểu hài tử ngẩng đầu, trên khuôn mặt tái nhợt dâng lên một nụ cười suy yếu lại có chút tà khí, “Hiện tại là một người, mấy ngày nữa thì không phải rồi.”
Người trong viện còn chưa hiểu ý tứ của hắn thì một cơn gió lạnh lướt qua, một bóng đen từ phái sau đứa nhỏ vụt tới, hướng hắn lao đến.
Sau khi túm cánh tay nhuộm đầy máu tươi từ một cỗ thi thể cuối cùng ra, cái thứ giống con rết kia rên lên, vẫy vẫy đầu, tám đôi cánh tay dán trên mặt đất bất động.
Tiểu hài tử ở trong sân xoay vài vòng, ngừng ở bên cạnh một cái quan tài, hắn đá cái quan tài kia, trong miệng cười nhạo nói: “Lão nhân gia của nhà này đúng là biết phòng xa, sớm đã chuẩn bị quant ài cho mình, chẳng qua hắn làm sao có thể nghĩ tới, quan tài thì có nhưng lại không có ai vì hắn mà liệm thi, hạ táng, thật sự là buồn cười.”
Đồ vật phía sau phát ra một chuỗi “Ô ô oa oa” quái kêu, tiểu hài nhi quay đầu lại, nhìn chằm chằm nó một lúc lâu sau, trên mặt lộ ra biểu tình bừng tỉnh, “Ta hiểu, kể từ lúc đó thì Thẩm Thanh kia rốt cuộc trốn không thoát.”
***
Sử Kim đi vào nội viện khi, Tưởng Tích Tích đang đứng ở dưới một gốc cây hợp hoan, nhìn trùm hoa hợp hoan đỏ rực mà ngây người, ngẫu nhiên có cánh hoa rơi xuống, dừng trên đỉnh đầu nàng nhưng nàng vẫn không động, vẫn cứ ngẩn ngơ đứng đó, phảng phất như nữ tử trong một bức tranh.
“Đại nhân đang ngủ sao?” Sử Kim sợ kinh động đến nàng, đè thấp giọng hỏi một câu.
Tưởng Tích Tích phục hồi tinh thần trả lời, “Đang ngủ, ngài ấy và Yến cô nương ở trong núi tìm hai ngày, thân thể đã mệt nhọc cực kỳ, trở về liền ngủ rồi.”
Sử Kim “Nga” một tiếng, gãi gãi đầu chuẩn bị rời đi, nhưng mới vừa đi được hai bước thì đã bị Tưởng Tích Tích gọi lại.
“Sử đại ca, trong khoảng thời gian ta không ở đây, trong phủ có xảy ra chuyện gì không?”
Nghe nàng hỏi như thế, Sử Kim lại đi trở về, hắn đứng thaoỉ mái, chuẩn bị bắt đầu thao thao bất tuyệt, “Mấy ngày ngươi đi cũng xảy ra nhiều việc, đại nhân vì người là bôn ba hai đầu Biện Lương và Tân An, hai người chúng ta cũng sốt ruột, một bên đề phòng những người triều đình phái tới, một bên lại lo lắng vị công tử nhà kia thật sự cưới ngươi đi rồi, còn có……”
“Sử đại ca,” Tưởng Tích Tích đánh gãy lời hắn, “Ta muốn hỏi chính là Yến cô nương cùng đại nhân có phát sinh việc gì không.”
Sử Kim sửng sốt, chớp mắt vài cái, “Chuyện ngươi đi đất Thục, đại nhân chỉ nói cho hai người chúng ta, lại bảo chúng ta không được nói với người ngoài. Lúc ấy ta đã thấy kỳ quái, bởi vì mấy người triều đình phái tới cứ vài ngày lại đến trong phủ một chuyến, miệng nói là để thương lượng hôn kỳ, nhưng kỳ thật chính là để giám thị ngươi, nhưng ngươi đã ra khỏi Tân An rồi, làm sao đối phó được với những người kia chứ? Lúc ta đem nghi vấn hỏi đại nhân thì ngài ấy chỉ cười đạm mạc, nói đã có tính toán. Ngày hôm sau ta dậy thật sớm, bởi vì ngươi không ở đây nên ta liền nghĩ đến việc đưa Tấn Nhi đi thư viện, nhưng còn chưa đi đến trong phủ thì đã nhìn thấy một nữ nhân đang lôi kéo tay Tấn Nhi, từ trên thềm đá đi xuống, mà đại nhân thì đứng ở cửa, nhìn theo hai người bọn họ.“
“Nữ nhân kia là ai?”
“Là ngươi.” Sử Kim lộ ra một nụ cười gian xảo.