Thấy Tưởng Tích Tích đi ra ngoài cửa Tân An phủ, Thẩm Thanh chạy nhanh qua đón đầu, nôn nóng hỏi, “Vẫn chưa tìm được hung thủ sao?”
Tưởng Tích Tích lắc đầu, nàng nhìn Thẩm Thanh một cái, chỉ thấy hắn râu ria xồm xàm, quần áo cũng đã vài ngày chưa đổi, trong mắt đầy tơ máu, một bộ thiếu ngủ nghiêm trọng, thì không khỏi có chút kinh ngạc, “Mấy ngày nay ngươi vẫn không về nhà sao?”
Thẩm Thanh đánh một cái ngáp thật to, “Ta muốn nhìn xem có thể giúp được chút gì không, cho nên vẫn luôn ở chỗ này nghiên cứu mấy thi thể kia.”
“Vậy ngươi có nghiên cứu ra được cái gì không?”
“Vừa rồi ta rốt cuộc đã tìm được điểm chung giữa mấy người bọn họ.” Hắn sờ sờ mặt mình, “Tưởng đại nhân, nếu bảo ngươi dùng bốn chữ để hình dung gương mặt này của ta thì ngươi sẽ nói thế nào?”
“Râu ria xồm xàm.” Tưởng Tích Tích không hề nghĩ ngợi liền buột miệng thốt ra.
Thẩm Thanh đạm mạc cười, “Không sai, nam nhân nếu mấy ngày không cạo râu thì sẽ có râu mọc lún phún, nhưng ngươi xem Viên Kỳ và Lý Nhân Quý xem, hai người bọn họ tuy mặt đầy máu nhưng bên tóc mai và bên miệng lại sạch sẽ, hiển nhiên vừa mới được cạo râu. Ta còn cẩn thận quan sát bên tóc hai người, rất chỉnh tề, không hề lộn xộn, chứng tỏ trước khi chết đã có người sửa sang lại cho bọn họ. Cho nên ta hoài nghi lúc còn sống, việc cuối cùng mà Viên Kỳ cùng Lý Nhân Quý làm chính là cạo râu, cắt tóc.”
Tưởng Tích Tích ngưng thần suy tư trong chốc lát, đột nhiên hai tay vỗ một cái, “Đúng rồi, Viên Kỳ từ nhà ngươi ra ngoài không trực tiếp về Kiều gia mà đi lên phố làm một việc mà người của Kiều gia và cha mẹ hắn đều không biết thì chứng tỏ việc đó không quan trọng. Nếu dựa theo ngươi phỏng đoán thì hắn đến trên phố để cắt tóc cạo râu thì quả thật rất hợp tình hợp lý. Còn Lý Nhân Quý, lão bà hắn nói hắn từ bến tàu xuống thì luôn tìm chỗ nghỉ ngơi, cho nên vô cùng có khả năng là hắn sẽ giống Viên Kỳ, đi cắt tóc cạo râu. Chỉ là,” nàng hơi trầm ngâm, “Vương Thành thì sao? Ngươi vì sao không nhắc đến hắn? Râu tóc hắn không giống mấy người kia sao?”
Thẩm Thanh gật gật đầu, “Vương Thành đúng là không cạo râu và cắt tóc, nhưng ta ở trên quần áo hắn phát hiện ra rất nhiều tóc, mà tóc đó thuộc về nhiều người, phẩm chất, nhan sắc không giống nhau, cho nên ta nghĩ Vương Thành nhất định là bị cho vào trong cái túi từng đựng tóc nhiều người rồi bị hung thủ kéo về nhà.”
“Nói như vậy, hung thủ là tên thợ hớt tóc kia sao?”
Thẩm Thanh gật đầu thật mạnh, “Rất có khả năng, Tưởng đại nhân, các ngươi đã đi lục soát các nhà mấy lần, có phát hiện ra người nào làm cái nghề này mà khả nghi chưa?”
“Người khả nghi nào?”
Tiếng Trình Mục Du từ bên ngoài truyền vào. Hắn từ Nhữ Châu suốt đêm chạy về đây, hiện tại hắn đang mang theo khuôn mặt mệt mỏi mà đi vào Tân An phủ, sải bước đi đến bên người Thẩm Thanh, đôi mắt không chớp nhìn chăm chú vào hắn.
“Đại nhân, Thẩm công tử suy đoán hung thủ giết người kia rất có khả năng là một thợ hớt tóc, nhưng bọn thuộc hạ y theo lời đại nhân dặn dò, ở trong thành lục soát vài vòng cũng không phát hiện ra người nào khả nghi.” Tưởng Tích Tích cướp lời nói trước.
“Tìm không thấy người thì cứ tìm một lão đầu nhi còng lưng tầm 50 tuổi là được.”
“Lưng còng…… Lão đầu nhi?”
“Việc này nói ra thì rất dài, ngươi trước tiên cứ theo phân phó của ta mà làm đi.” Trình Mục Du thấp giọng hướng Tưởng Tích Tích nói.
Tưởng Tích Tích đáp vâng, sau đó xoay người muốn đi ra khỏi cửa, nhưng mới đi được vài bước thì lại bị Thẩm Thanh ở phía sau lưng gọi lại, “Lão đầu nhi lưng còng, lại tầm 50 tuổi thì ta …. thật ra có quen một người.”
“Hắn là người nào?” Trình Mục Du cao giọng hỏi.
“Ông ta cùng con trai đều ở trong núi ở ngoại thành, có lần ta và Phượng Nghi từng đi qua đó, nhưng ngày đó con trai ông ta không có ở nhà. Nếu con trai ông ta chính là tên thợ cắt tóc kia thì toàn gia bọn họ chính là hung phạm giết người……”