Tân An Quỷ Sự

Quyển 11 - Chương 342: Mất tích





Nghĩ thế, chân tiểu nhân liền không đi được nữa. Tiểu nhân đem băng ghế để ven tường, theo khe hở cửa sổ mà nhìn vào bên trong.


Bên trong phòng, ở trên giường, Dương gia tẩu tử đã sinh nở ra thai nhi, tiểu hài nhi chỉ lớn bằng nửa cánh tay người lớn cả người đầy máu, không nhúc nhích. Nhưng dọa người nhất không phải đứa nhỏ mà là Dương gia tẩu tử, phía dưới thân thể của nàng là một bãi máu màu đỏ sậm, đem chăn đệm phía dưới đều nhuộm hồng.


Người chảy nhiều máu như thế còn sống được sao?


Người trong phòng hiển nhiên cũng có nghi vấn như tiểu nhân. Khất cái trẻ tuổi kia đứng ở mép giường, nôn nóng lôi kéo cánh tay Tôn Hoài Cẩn, “Sư phụ, ngài thử lại xem, sao lại không được chứ?” Giọng hắn đè thấp, hẳn là sợ người bên ngoài nghe thấy.


Lão khất cái nắm chặt nắm tay, “Hồng hộc” thở phì phò, ông ta đi đến bên cạnh Dương tẩu tử, trong miệng nỉ non hai tiếng, hai ngón tay thô ráp tóm lấy yết hầu nàng.


Giống như trong dĩ vãng, không biết bao nhiêu đốm đen phun ra từ trong miệng Dương tẩu tử, đem toàn bộ căn phòng bao phủ trong bóng đêm. Lúc chúng ta hết, ánh sáng dần dần sáng tỏ thì tiểu nhân nghe thấy Tôn Hoài Cẩn phun một hơi thật mạnh ra, che ngực nói, “Thành.”


Nhìn về phía Dương tẩu tử, tiểu nhân phát hiện sắc mặt nàng đã hồng nhuận, tuy còn chưa tỉnh nhưng thân thể hiển nhiên đã không có việc gì. Nàng ngủ rồi, ngủ ngon lành yên lặng, tựa như đứa trẻ con.


Tôn Hoài Cẩn lại đi đến bên cạnh đứa nhỏ vẫn không nhúc nhích kia, vừa muốn vận lực thì thân mình bỗng nhiên run rẩy vài cái. Một tay ông ta đỡ giường, eo cong giống như một cây cầu hình vòm, cố vài lần vẫn không đứng thẳng lên được, mồ hôi chảy đầy cả người.


Tên khất cái trẻ tuổi kia vội chạy nhanh đến đỡ lấy ông ta, hỏi “Sư phụ, còn chịu đựng được sao?”


Tôn Hoài Cẩn hướng hắn xua xua tay, đôi mắt ông ta đột nhiên trừng đến tròn xoe, bên trong lóe sáng tinh quang. Ông ta vươn tay phải dùng ngón cái và ngón trỏ túm lấy cổ non mịn của đứa nhỏ mới sinh kia, đem hắn nhấc lên giữa không trung.


Trong nháy mắt, tiểu nhân cho rằng ông ta đã thành công, bởi vì hắc sa cũng từ trong cơ thể nhỏ gầy mềm như bông kia phun ra, hướng xà nhà phun ra ngoài. Ngay cả khất cái trẻ tuổi kia cũng cho là như vậy, bởi vì tiểu nhân nhìn thấy hắn thở nhẹ, cơ thể căng chặt chậm rãi thả lỏng xuống.


Nhưng sự tình lại không giống như đã lường trước, ngày đó tiểu nhân nhìn thấy một cảnh kỳ dị nhất mà cuộc đời này mình từng nhìn thấy. Hắc sa vòng quanh xà nhà mấy vòng, sau đó xông thẳng vào cơ thể đứa bé mà Tôn Hoài Cẩn đang cầm trong tay.


Chúng nó đã ngóc đầu trở lại.


Hắc sa quấn quanh cánh tay Tôn Hoài Cẩn, khiến ông ta cả kinh run lên, nhẹ buông tay, đứa trẻ sơ sinh kia liền rơi xuống đất, mắt thấy sắp ngã trên sàn nhà thì lại bị đống hắc sa cuốn lên bao vây bên trong.


Ngài có biết huyết nhục bay tứ tung là bộ dáng gì không?


Tiểu nhân đã thấy, máu tươi cùng thịt nát không ngừng từ trong đám hắc sa bị bắn ra, bắn đầy đất, đống đồ vật không biết là thứ gì kia tựa hồ đang ăn ngấu nghiến đứa nhỏ, đem nó đập vỡ vụn, nhai nát, đến xương cốt cũng không chừa một khối.




“Sư phụ, sao lại…… Tại sao lại như vậy?” Khất cái trẻ tuổi sợ tới mức lời cũng không nói trôi chảy. Hắn nhìn Tôn Hoài cẩn, môi run run lợi hại.


“Đến lúc rồi, ta đã giúp bọn họ quá nhiều, cũng tới lúc nên trả lại.”


Đôi mắt Tôn Hoài Cẩn nhìn lên trên, tròng trắng đã chiếm một nửa đôi mắt, lộ ra hung quang. Bỗng nhiên, ông ta nhìn về phía tiểu nhân một cái khiến tiểu nhân sợ tới mức không biết làm sao, dưới chân nghiêng một cái, liền ngã ra đằng sau. Cũng may phía sau là một chồng rơm rạ cao nên tiểu nhân mới không bị thương. Bò dậy từ trong đám rơm rạ, tiểu nhân giống như điên mà chạy về phía trước, người Dương gia vẫn còn tụ tập ở nơi đó, một đám đang nôn nóng giống kiến bò trên chảo rang. Bọn họ còn chưa biết đứa bé kia đã bị ăn đến không còn gì. Tiểu nhân vừa định nói cho bọn họ vào trong phòng xem thì cửa phòng lại bị đẩy ra từ bên trong, Tôn Hoài Cẩn ôm đứa bé kia đứng ở cạnh cửa, trên mặt lão lệ tung hoành, “Xin lỗi, chỉ có thể bảo trụ một người, đứa nhỏ này không được rồi.”


Người Dương gia giống như vỡ trận, Dương đại ca thất tha thất thểu đi đến đằng trước, đem hài tử từ trong lòng Tôn Hoài Cẩn ôm đến trong ngực mình mà gào khóc. Cánh tay đứa trẻ mới sinh mềm mại mà gục xuống dưới, treo trước mặt tiểu nhân, trắng xanh, nhỏ gầy, vô cùng đáng thương.


Nhưng trong lòng tiểu nhân lại không có thương hại, chỉ có sợ hãi: Đứa nhỏ này, không phải sớm đã bị hắc sa cắn nuốt rồi sao, sao có thể hoàn hảo vô khuyết như bây giờ chứ?


Chậm rãi quay đầu, tiểu nhân phát hiện Tôn Hoài Cẩn đang nhìn chằm chằm mình, đáy mắt âm lãnh khiến tiểu nhân như đang chìm trong động băng.


Về đến nhà, tiểu nhân liền đem những gì mình nhìn thấy ở nhà tranh nói hết cho cha mẹ, nhưng từ ánh mắt của họ tiểu nhân biết họ không tin mình. Mẫu thân vuốt đầu tiểu nhân, ôn nhu nói: “Tôn thần y hôm nay đúng là thất thủ, chúng ta cũng nghe nói nhưng nếu không phải ông ấy ra tay thì hai người khả năng đều không bảo vệ được. Người Dương gia còn không trách ông ấy thì một tiểu hài tử như con cũng đừng khó chịu.”


Tiểu nhân còn muốn nói gì đó nhưng hai người đã ra ngoài, đi đến Dương gia hỗ trợ, chỉ chừa lại mình tiểu nhân ở nhà với đệ đệ.


Tiểu nhân thường nghĩ, nếu ngày đó cha mẹ tin lời tiểu nhân nói, không đem nó trở thành lời hồ ngôn loạn ngữ của tiểu hài tử thì sự tình về sau có phát sinh không. Nhưng trên đời làm gì có nếu, đi qua thì chính là đi qua, mất đi thì vĩnh viễn cũng không về được.


Chiều hôm đó, lòng tiểu nhân phiền muộn nên đơn giản là nằm bên người đệ đệ mà ngủ. Ngủ đến nửa buổi chiều thì bị đệ đệ đánh thức, trong lúc mơ mơ màng màng tiểu nhân nghe thấy hắn khóc, nói ngoài cửa sổ có thứ gì đang thò đầu vào trong phòng, còn gọi tên hắn.


Tiểu nhân dùng đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ mà nhìn thoáng qua bên ngoài, phát hiện ngoài đó ánh nắng tươi sáng, an tĩnh tường hòa thì cho rằng hắn bị ác mộng, vì thế không kiễn nhẫn an ủi vài câu để hắn ngủ tiếp. Nghe được tiếng hít thở của đệ đệ tiếng trở nên bình ổn thì tiểu nhân lại rơi vào mộng đẹp, nhưng giấc ngủ này lại cực kỳ không yên ổn, trong mộng, vô số hắc sa đuổi phía sau lưng tiểu nhân, bên trong cát bụi ẩn ẩn lộ ra thân ảnh già nua.


Tiểu nhân là bị cha mẹ đánh thức dậy, lúc mở to mắt thì phát hiện đã là buổi tối, cha mẹ thì mang vẻ mặt kinh hoàng hỏi tiểu nhân đệ đệ đâu? Lúc đó tiểu nhân mới phát hiện đệ đệ vẫn ngủ bên cạnh đã không thấy đâu, tay sờ thì thấy ổ chăn lạnh lẽo, hiển nhiên hắn đã rời đi một lúc lâu.


Buổi tối hôm đó chúng ta tìm cả đêm, người cả thôn cũng hỗ trợ tìm nhưng mãi đến khi mặt trời mọc mà vẫn không thấy hành tung của đệ đệ.


Hắn cứ như vậy biến mất, cho dù mỗi ngày, vào buổi tối tiểu nhân đều chui vào trong ổ chăn của hắn để làm ấm nó, hy vọng hắn trở về thì sẽ không bị đông lạnh nhưng hắn không về nữa.


Có điều đệ đệ mất tích mới chỉ là mở đầu, lúc chúng ta cho rằng nó chỉ là một sự kiện ngoài ý muốn thì ác mộng phía sau lại hung hăng đánh cho chúng ta một cái tát.