Quần áo trên người con chuột lớn nứt ra, nó hiện nguyên hình trước mặt Tưởng Tích Tích. Đó là một con chuột còn cao hơn người một đoạn, cả người xám xịt, mọc đầy lông mao, từng sợi đều đứng thẳng giống những cây kim sắc bén. Nhưng nó không giống lũ chuột bình thường, hai chân của nó rất rắn chắc, nửa người dưới giống với nhân loại, đủ để chống đỡ cơ thể đứng thẳng.
Nhưng hiện tại phải đối mặt với kẻ địch nguy hiểm như thế, nó quyết đoán đem thân mình to mọng nằm rạp trên đất, nhanh như chớp mà nhảy ra ngoài cửa sổ, cuốn đi như một trận cuồng phong.
Con mèo trắng kêu lên một tiếng, đuổi theo sát con chuột kia, hai con cự thú chạy như bay trên đường phố của trấn Thanh Thủy, làm bụi cát tung mù mịt, che cả mặt trăng.
Tưởng Tích Tích đi theo phía sau chúng nó, nàng nhìn hai đoàn hắc ảnh từ phía xa, chúng nó đang hướng về phía Thanh Luân sơn mà chạy. Nàng vội thi triển khinh công, đuổi theo gắt gao. Vừa tới chân núi thì nàng đã nhìn thấy những khố đá lớn lăn từ sườn núi xuống, nhìn về phía xa thì phát hiện trên núi có hai luồng khói đen đang dây dưa đến khó phân. Nàng không dám trì hoãn, vội dùng trường kiếm đẩy ra đất đá liên tiếp lăn xuống, bò từng chút một lên trên, đến gần tằm thần miếu thì chợt trong rừng truyền đến một tiếng rít gào, đỉnh đầu chợt bị bao phủ bởi một thân ảnh thật lớn.
Nàng ngẩng đầu, đối diện là một đôi mắt sắc bén của một con mèo, lông cả người nó đen nhánh không chút lông tạp, nhưng hình thể của nó vô cùng lớn, đầu nó thế mà to bằng tán cây dâu. Nó nhìn Tưởng Tích Tích, đột nhiên đem một thứ tròn xoe ném bên chân nàng, đó là một con chuột khổng lồ, phần lưng nó bị cào đến huyết nhục mơ hồ, cổ cũng bị cắn rách, hiển nhiên đã không còn hơi thở.
Tưởng Tích Tích lui về phía sau hai bước, đánh giá hắc ảnh như ẩn như hiện trước mắt, “Ngươi vẫn bám vào trong cơ thể bạch miêu đúng không? Nhưng, mày…… Mày rốt cuộc là ai?”
Con mèo giật giật bàn chân, đem một khối vải dính đầy bùn đất đá đến trước mặt nàng. Tưởng Tích Tích đem nó nhặt lên, vỗ rơi bùn đất bên trên nhìn cẩn thận. Nàng nhận ra đây là một cái túi hương, trước khi đi Yến Nương đã giao cho nàng, nói là để dùng khi nguy cấp. Lúc vừa đến trấn Thanh Thủy ngày đó con ngựa bị kinh hách nên đã cõng cả bọc hành lý của nàng chạy mất, hẳn là túi hương này bị rơi trên núi, linh hồn bên trong chạy ra bám vào cơ thể con mèo trắng, vẫn đi theo che chở nàng.
Tưởng Tích Tích nhẹ nhàng vuốt ve móng vuốt của con mèo đen, tuy sờ không được nhưng nàng vẫn rất ôn nhu nói, “Cảm ơn mày, nếu không phải mày nửa đường chặn tao lại thì khả năng tao cứ như vậy lỗ mãng mà đến Dụ phủ, nếu vậy thì chỉ sợ hiện giờ tao đã là tân nương của con chuột tinh này.”
Con mèo cúi thấp người, ở trên người nàng cọ một chút, sau đó, nó chậm rãi đi đến chân núi, móng vuốt thật lớn dẫm trên đất một phát, những khối đá chắn đường đều nát ra, lăn xuống bốn phía.
Nó quay đầu lại nhìn Tưởng Tích Tích một cái, phát ra một tiếng gào rống sau đó thu lại bốn vó, bay lên bầu trời, thân ảnh vĩ đại dần biến mất ở chân trời mênh mang.
Tưởng Tích Tích nhìn nó rời đi mới quay đầu lại, chán ghét liếc mắt nhìn thi thể con chuột tinh kia, sau đó nàng kéo lên hai chân như rót chì xuống núi. Nàng lại không chú ý tới, trong bụi cỏ có một con chuột nhắt chui ra, nó bước chậm đến bên cạnh con chuột lớn kia, dùng sức ngửi ngửi trên người nó, rồi mới cuộn người, chui vào trong miệng vết thương thật lớn trên cổ chuột tinh đi vào.
***
Ngày người trong trấn đốt thi thể người bệnh bên bờ sông thì Tưởng Tích Tích nhận được thư Trình Mục Du gởi, trên đó nói tình thế đã dần dần bình ổn, tuy rằng một nhà tên tham quan kia còn chưa bắt được nhưng thánh thượng đã thu hồi lệnh tứ hôn, qua mấy ngày nữa hắn sẽ đến đón nàng.
Tưởng Tích Tích nhìn khói đen lượn lờ dâng lên, đem lá thư kia cẩn thận cất trong vạt áo, đúng vậy, tới lúc nên đi rồi, hiện tại mọi sự đã qua, nàng cũng nên trở về rồi.
Lúc chạng vạng, Tưởng Tích Tích vừa thu thập chén đũa, vừa cùng Phàn phu nhân nói chuyện phiếm. Đã nhiều ngày nay tâm tình của bà mới thoáng chuyển tốt, có thể xuống giường đi lại. Nhưng Tưởng Tích Tích nhìn ra được quá khứ tốt đẹp đã không trở về được nữa, quãng đời còn lại của bà ấy chỉ có thể vượt qua trong sự hối hận vô tận và hoài niệm.