Tưởng Tích Tích nhẹ nhàng xoay đầu, đôi mắt nhìn thẳng về bãi cỏ hoang hai bên. Hiện tại không có gió, những chỗ khác đều không có chút sứt mẻ, chỉ có bụi cỏ kia, gióng như cơn sóng cuộn, trên dưới phập phồng, đợt này chưa xong, đợt khác lại tới.
Nàng nín thở, mang theo kiếm hướng bụi cỏ đi qua, dừng ở cách đó ba thước, nhẹ nhàng nhón mũi chân đi vào trong bụi cỏ.
Giống như nàng đã lường trước, trong bụi cỏ ẩn ẩn vài nhúm lông màu xám, vì thế nàng hít một hơi thật sâu, nhảy khỏi chỗ, thân mình vẽ ra một đường hoàn mỹ từ giữa không trung xẹt qua, trường kiếm trong tay thẳng tắp cắm vào trung tâm bụi cỏ hoang, còn nàng lại cầm kiếm, cả người chổng ngược trong không trung mà không chút sứt mẻ.
Trong bụi cỏ trung truyền ra một trận tiếng kỉ kỉ, đám chuột giống như một tấm thảm màu xám hướng trong rừng mà chạy, chỉ trong chốc lát đã biến mất không thấy. Chỉ còn lại một con xui xẻo chết dưới mũi kiếm của nàng. Tưởng Tích Tích từ không trung rơi xuống, ném văng con chuột bên trên kiếm, nhìn ngọn núi đầy bóng cây mà trong lòng đột nhiên chợt lạnh.
Không xong rồi, mục tiêu của chúng nó không phải nàng, nếu không, chúng tuyệt đối không thể dễ dàng lùi lại như vậy.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng lộp bộp một chút, nàng cất bước hướng tằm thần miếu chạy tới, uyển chuyển nhẹ nhàng xuyên qua núi rừng, không đến một chén trà nhỏ thì người đã ở ngoài cửa tằm thần miếu.
Trong miếu một mảnh đen nhánh, pho tượng tằm thần như ẩn như hiện trong bóng đêm, khuôn mặt hắn môi hồng răng trắng, tươi cười lại có vài phần dữ tợn. Tưởng Tích Tích nghiêng tai lắng nghe, không có thanh âm, chẳng lẽ những con chuột này đã làm xong việc cần làm nên đã rút lui?
Nàng một khắc cũng không dám trì hoãn, vội đi vào trong viện, lớn tiếng gọi Phàn Tình, ánh mắt càng xuyên qua trong ngoài viện, muốn từ trong bóng đêm tìm được thân ảnh Phàn Tình.
Nhưng tới tới lui lui tìm vài vòng mà nàng cũng không phát hiện nửa bóng người, Tưởng Tích Tích thoáng buông một hơi, cất bước đi ra ngoài viện. Còn chưa đi tới cửa thì trong rừng lại truyền đến một tiếng kêu thê lương, vừa cao vừa nhọn, làm lông tơ cả người nàng đều dựng đứng lên, mồ hôi lạnh ướt lưng.
Đã xảy ra chuyện, vẫn xảy ra chuyện rồi.
Nàng lòng nóng như lửa đốt, dùng sức toàn thân mà hướng nơi phát ra âm thanh chạy tới.
Xuyên qua tầng tầng núi rừng, nàng phát hiện cách mình không xa có một cái vực, vì thế nhanh chóng thu hồi bước chân, thật cẩn thận mà đi đến bên cạnh vực, nhìn xuống dưới.
Phía dưới thực tối, đêm tối như chồng chất dưới vực sâu, nửa điểm ánh sáng cũng không thấy, nhưng tiếng kêu rõ ràng là phát ra từ chỗ này, nàng nghe thấy rõ ràng mà.
Tưởng Tích Tích cong người, kêu vài tiếng Phàn Tình, nhưng như nàng sở liệu, phía dưới trừ bỏ tiếng vọng của chính mình thì không có nửa lời đáp lại.
Đôi mắt nàng ngó ngó xung quanh, phát hiện trên vách đá có mọc mấy dây leo to bằng cánh tay, vì thế tâm cũng nhấc lên, vội chọn một cây thô nhất, vừa bám dây leo, vừa dùng kiếm cắm lên vách đá mà trèo xuống dưới từng chút một.
Cũng may dây leo lớn lên rắn chắc, rễ cắm sâu vào bên trong khe đá, hình thể Tưởng Tích Tích lại nhỏ xinh, cũng có luyện qua khinh công, cho nên mặc dù có lắc lư vài lần nhưng vẫn hữu kinh vô hiểm. Nàng một đường trèo xuống sơn cốc bên dưới.
Lúc hai chân tiếp xúc đến mặt đất, nàng mới thoáng thư khẩu khí, mới vừa xoay người thì đã thấy cách đó không xa có một bóng người màu trắng khiến trái tim vừa bình ổn của nàng lại nhắc lên. Nàng phấn đấu quên mình chạy tới chỗ cái bóng kia, lúc đi đến gần, dưới chân nàng mềm nhũn, quỳ trên mặt đất thật lâu đều không thể đứng dậy.