Tưởng Tích Tích nhìn chằm chằm sườn mặt của Dụ Vô Thương, hắn mắt sáng mày đẹp, mũi như ngọc hành, nếu không tàn tật thì không biết vị công tử nhẹ nhàng này muốn đoạt đi tâm của bao nhiêu cô nương.
“Chân hắn sao lại bị thương đến vậy?”
“Bị thương? Không có, hắn trời sinh đã thế, cho nên mới đặt tên là Vô Thương, là hy vọng hắn có thể bình bình an an vượt qua cả đời, không cần lại gặp trắc trở.”
Trời sinh không có hai chân sao?
Trong lòng Tưởng Tích Tích bỗng nhiên nảy lên một loại cảm xúc phức tạp, một bên là cảm giác đồng tình sâu sắc với hắn, từ lúc sinh ra, sự thiếu hụt của hắn đã không chỉ có một đôi chân này, càng là tâm linh bị mài giũa, mắt lạnh, cười nhạo, không cam lòng, thống khổ. Hắn không biết đã phải vuốt ve tiêu hóa những thứ này thế nào, còn phải cắn răng nuốt máu vào mới có thể tôi luyện được bộ dáng gợn sóng bất kinh kia. Về phương diện khác, trong lòng nàng lại có một loại cảm giác như trút được gánh nặng, trên đời này người đàng thương sao chỉ có một mình nàng. So với hắn thì việc vẫn luôn tra tấn nàng đột nhiên trở nên không quan trọng nữa. Nhưng nhẹ nhàng qua đi thì nàng lại càng thêm đồng tình với vị Dụ công tử này, vì thế, ánh mắt nàng vẫn lưu luyến trên người hắn, thật lâu không rời đi.
Đột nhiên, tiếng trống nổi lên bốn phía, từ thong thả trở nên dồn dập, Phàn Ấm vỗ vỗ cánh tay của nàng, “Sắp bắt đầu hiến tằm hoa rồi, ngươi nhìn xem, cô nương tặng hoa ngươi có quen không?”
Tưởng Tích Tích nheo đôi mắt lại, nhìn cánh cửa sau lưng tượng tằm thần mở ra, từ bên trong có một cô nương nũng nịu đi ra, nàng ta mặc áo váy ngũ sắc, mái tóc đen nhánh không búi mà xõa ra như một mảnh tơ lụa. Nàng từ bên trong cánh cửa lượn lờ đi ra, trong tay cầm những bông hoa trắng trong suốt.
“Đây là…… Phàn Tình?”
Tưởng Tích Tích thiếu chút nữa nhận không ra, Phàn Tình trang điểm khoa trương, nhưng không biết vì sao, những son phấn này ở trên mặt nàng ta lại không đột ngột. Nàng ta vốn sinh ra đã kiều mị, cằm lại tinh tế. Lúc nàng ta hiến hoa còn cười rộ lên, giống như một đóa hoa đào nở rộ, đương nhiên là vô cùng đẹp đẽ, cho nên nàng ta không hiến tằm hoa thì ai tới hiến tằm hoa.
Nhưng mà……
Tưởng Tích Tích chậm rãi quay đầu, ánh mắt dừng ở trên người Phàn Ấm, nàng cùng Phàn Tình rõ ràng lớn lên giống nhau như đúc, vì sao lại bị người trong trấn quên mất chứ? Ngay cả bản thân mình khi nhìn thấy hai người bọn họ đồng thời xuất hiện thì cũng có thể cảm thấy sự khác biệt rõ rệt. Một người minh diễm, một người tự nhiên sẽ ảm đạm, ánh trăng nếu quá sáng thì ngôi sao sẽ biến mất trên bầu trời đêm, đạo lý này rất đúng. Không phải nàng không đẹp mà là bị sự nổi bật của một người khác hoàn toàn che lấp.
“Tỷ tỷ hôm nay nhảy thật tốt,” Phàn Ấm hâm mộ nhìn bóng dáng uyển chuyển của Phàn Tình, “Nàng từ nhỏ đã giỏi ca vũ, ta kém nàng xa lắc, tay cứng chân cứng, nương thường nói hai người chúng ta tuy lớn lên giống nhau nhưng những mặt khác lại không có nửa điểm tương đồng.”
Đúng rồi, từ nhỏ liền không được coi trọng, trách không được tính cách sai biệt lớn như vậy. Tưởng Tích Tích thầm nói một câu trong lòng, lại đem ánh mắt chuyển đến đại điện.
Phàn Tình đã nhảy xong, hiện tại nàng ta đi chân trần đứng trước tượng tằm thần, đem những bông hoa trắng kia dâng lên, nhẹ nhàng đặt ở trong tay trái của tằm thần. Hoa theo gió lay động, cánh hoa thon dài cong cong, hoa tâm từ nhuỵ dò ra, như là tằm phun tơ trắng.
“Đây là hoa gì, sao lại quỷ dị đến vậy?”
“Mạn đà la hoa, loại hoa chỉ nở rộ ở phần mộ.”
“Mạn đà la hoa,” Tưởng Tích Tích lặp lại một lần, “Mặc dù lớn lên ở phần mộ nhưng không rất khó kiếm sao, vì sao chỉ có Dụ công tử hái được nó?”