Tia nắng cuối cùng của ngày biến mất nơi cuối chân trời, sắc trời nháy mắt trở nên âm trầm. Hai phu khiêng quan tài vẫn nâng cái quan tài đi trong khi rừng ở vùng ngoại ô lầy lội. Một con chim không rõ tên vỗ cánh phành phạch bay qua, lại kêu lên vài tiếng kỳ quái. Tiếng kêu này khiến hai đại nam nhân trong lòng đột nhiên sinh ra vài phần lạnh lẽo.
“Ngươi có cảm thấy có chút gì đó không thích hợp không?” Người phía trước quay đầu nhẹ giọng hỏi.
“Có cái gì không đúng chứ? Mỗi ngày không phải đều là dọn người chết, nâng người chết, bộ dáng gì, mùi gì mà chúng ta chưa nhìn thấy? Ngươi có nhớ Bàng gia mấy năm trước chết đuối không? Người bị ngâm trong nước sông mấy ngày, trương lên như con cá lớn, lúc nhập quan bụng bị thủng, ruột các kiểu lòi ra đều là……”
“Ta không phải nói cái này,” giọng nói của người phía trước trở nên ngắn ngủi mà run rẩy, “Trong quan tài này không phải tiểu nha đầu năm sáu tuổi sao? Làm sao lại nặng như thế chứ, giống như người trưởng thành vậy.”
Tiếng nói vừa dứt, bước chân hai người đều chậm lại, “Đều nói người chết oan linh hồn bất diệt, sẽ vẫn lưu luyến thế gian mãi cho đến khi nợ máu được trả mới dừng tay……” Kẻ mới vừa rồi còn phát biểu hùng hồn thình lình nhớ tới một câu như vậy. Hắn vừa nói xong thì hai người đều nghĩ ra cái gì mà đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía quan tài. Bọn họ thấy một bóng dáng nhỏ gầy ngồi trên quan tài, trong ánh mắt phủ sương lộ ra khuôn mặt tươi cười như có như không với bọn họ.
“A” Hai phu khiêng quan tài đồng thời phát ra tiếng hét điên cuồng. Bọn họ lập tức ném quan tài xuống đất, bất chấp nơi này chỉ là một mảnh rừng hoang còn cách Thiết Thạch Lan vài mẫu đất cứ thế không quay đầu mà chạy thục mạng về thành.
Ngọn nến trên bàn lung lay mấy cái, Tưởng Tích Tích đẩy cửa đi đến còn Trình Mục Du thì ngừng bút ngước mắt nhìn nàng nhẹ giọng hỏi, “Đã làm thỏa đáng chứ?”
Tưởng Tích Tích gật đầu, “Hoắc gia phu nhân đã bị bắt giam, tuy rằng nàng vẫn khăng khăng như khi ở trên công đường, một mực cho rằng mình không cố ý mưu hại Tiểu Phu nhưng cũng không mạnh mẽ giảo biện. Nàng thừa nhận là sai lầm của mình cho nên Tiểu Phu mới chết, cho nên nguyện ý tiếp nhận trừng phạt. Lúc nhốt nàng ta vào lao, sắc mặt nàng thoạt nhìn bình tĩnh, chỉ thỉnh cầu ta thắp một nén nhanh trước linh vị Tiểu Phu.”
Trình Mục Du trầm tư trong chốc lát, sau đó đứng dậy đi đến trước mặt Tưởng Tích Tích hỏi, “Ngươi nói nàng ta rất bình tĩnh sao?”
“Đúng vậy, đại nhân.”
Trong mắt Trình Mục Du hiện lên một tia sáng khó có thể thấy. Hắn cúi đầu trầm tư trong chốc lát rồi lại hỏi tiếp, “Vân Oanh đi rồi sao?”
“Thuộc hạ mới vừa đưa nàng ta ra khỏi phủ. Thoạt nhìn nàng ta thật bi thống, vẫn luôn tự trách mình không thể bảo vệ Tiểu Phu lại nói nếu lúc ấy nàng kiên định một chút thì Tiểu Phu sẽ không xảy ra chuyện. Đại nhân, chuyện này tiền căn hậu quả đã rất rõ ràng, Hoắc phu nhân cũng đã thừa nhận nàng khăng khăng mang Tiểu Phu ra cửa. Hơn nữa tôi tớ, nha hoàn của Hoắc gia cũng đều khai như thế. Điều này càng chứng thực Hoắc phu nhân từng ngầm ngược đãi Tiểu Phu, sao ngài vẫn còn băn khoăn?”
Trình Mục Du đi đến bên cửa sổ, nhìn vầng trăng sáng mới chui ra khỏi màn mây rồi chậm rãi nói, “Hôm nay ta đi thăm mấy nhà có hài tử bị nhiễm bệnh chết và phát hiện được chút điểm đáng ngờ.”
“Điểm đáng ngờ?” sắc mặt Tưởng Tích Tích trầm xuống, “Đại nhân, ý ngài là gì?”
“Những đứa trẻ bị nhiễm bệnh có đứa còn mặc tã lót, có đứa đã đến tuổi đi học. Tuổi tác bọn nhỏ không giống nhau, hơn nữa hành vi trước khi phát bệnh cũng không có điểm chung gì, thậm chí có mấy đứa nhỏ bởi vì sợ bị lây bệnh nên hoàn toàn không bước chân ra khỏi nhà.”
“Cho nên Tiểu Phu chết cũng không hẳn bởi vì nàng ra khỏi nhà đúng không?”