“Vân Oanh,” Hứa tổng quản hắng giọng nói, “Ngươi trở về đi, ta cũng mệt mỏi rồi. Ngày mai là cúng bảy ngày của tiểu thư, còn có nhiều việc phải chuẩn bị.”
Vân Oanh nhẹ gật đầu, đi ra khỏi phòng đến giữa sân gỡ kiện quần áo kia xuống sau đó ôm trước ngực đi đến phòng Tiểu Phu.
Trong phòng Tiểu Phu có ánh nến. Vân Oanh nhìn bên trong phát hiện Hoắc Thanh Minh nằm ở trên bàn ngủ, trên mặt còn có nước mắt, ngọn nến chiếu lên khuôn mặt tiều tụy của ông ta khiến nàng ta cảm thấy chua xót.
“Lão gia,” nàng ta nhẹ nhàng lay cánh tay Hoắc Thanh Minh, “Trở về phòng ngủ đi, ban đêm gió lớn đừng để bị lạnh.”
Hoắc Thanh Minh xoa xoa đôi mắt, bò dậy nhíu sâu nếp nhăn trên trán giống như trách cứ Vân Oanh quấy rầy mộng đẹp của mình. Ở trong mộng ông ta ôm Tiểu Phu ngồi trên đầu gối, ôn nhu mà giúp nàng chải vuốt lại tóc rối ở bên tai.
“Vân Oanh, trong tay ngươi ôm cái gì vậy?”
“Quần áo của tiểu thư.”
“Lấy nó ra làm gì?”
“Nô tỳ…… Lúc ngủ không được nô tỳ sẽ ôm nó, giống như đang ôm tiểu thư. Bằng không trong lòng nô tỳ luôn vắng vẻ, làm sao cũng không thể bình an.”
Đôi mắt Hoắc Thanh Minh che kín một tầng u buồn. Nỗi u buồn này còn trộn lẫn vài phần cảm kích. Hắn nhìn Vân Oanh, giọng nói trở nên mềm nhẹ rất nhiều, “Nhà này cũng chỉ có ngươi hiểu được nỗi đau lòng của ta. Tiểu thư từ nhỏ đã được ngươi hầu hạ, mẫu thân nàng đi rồi ngươi cũng càng coi nàng như con mình. Hiện tại nàng cũng đi rồi, ngươi thương tâm chắc cũng không kém ta có phải không?”
Vân Oanh cầm quần áo ôm chặt vào trong ngực, ánh mắt buông xuống, “Nô tỳ chỉ hận chính mình ngày đó không toàn lực ngăn cản nàng. Nếu tiểu thư không ra khỏi cửa thì sẽ không…… Sẽ không……” Giọng nàng ta càng ngày càng yếu, đến cuối cùng hóa thành một tiếng khóc bi thương.
Vành mắt Hoắc Thanh Minh phiếm đỏ. Ông ta nhẹ nhàng nâng tay ôm lấy đôi vai đơn bạc của Vân Oanh, “Cái này không thể trách ngươi, đều là tại ta đón độc phụ kia vào nhà lại bị một thân khí chất thư hương của nàng ta che mắt. Nếu lúc trước ta nghe lời phu nhân khuyên, nạp ngươi……”
Vân Oanh dùng bàn tay chặn trên môi Hoắc Thanh Minh, ánh nến ở trên mặt ông ta nhẹ nhàng nhảy lên khiến vẻ mặt ông ta phá lệ anh tuấn bất phàm, “Không cần nói như vậy,” nàng ta cảm giác tim mình đập thật nhanh, “Nô tỳ làm hết thảy đều cam tâm tình nguyện, chưa bao giờ xa cầu được đến cái gì.”
“Ta biết, chính là như vậy ta mới càng thêm kính trọng ngươi.” Ánh mắt ông ta và Vân Oanh giao nhau, tựa như những sợi tầm xuân vươn ra quấn lấy nhau, thật sâu không thể tách rời.
“Cái gì? Ngươi nói những hài tử đó đều không còn óc sao?” Tưởng Tích Tích dỗ Tấn Nhi đi ngủ rồi đi vào thư phòng Trình Mục Du. Ai biết mới vừa tiến đã nghe được Sử Kim mang đến tin tức kinh khủng này.
Trình Mục Du bình tĩnh hơn nàng nhiều, giống như đã sớm dự liệu đến kết quả này. Hắn đứng lên, đi đến bên người Sử Kim hỏi rõ ràng, “Sao óc lại không còn?”
Sử Kim hít một hơi thật sâu mới nói, “Nói đến đây cũng thật là quái dị. Xương sọ của những hài tử đó giống như bị một vật gì đó xuyên qua, tủy não bị hút sạch sẽ,” hắn lắc lắc đầu, lại lầm bầm lầu bầu nói, “Tuyệt đối không phải do chó hoang, sói hoang gì đó gặm cắn. Không phải, nhất định không phải.”
“Chỉ có óc không có sao? Thân thể, mặt và các bộ phận khác thì sao?” Trình Mục Du tiến thêm một bước truy vấn.
“Ai, đúng rồi,” Sử Kim đột nhiên vỗ đầu mình, “Thân thể bọn họ đều hoàn hảo. Lúc đó thuộc hạ bị sói hoang tập kích nhưng hai con súc sinh đó nhìn thấy tử thi lại không hề có ý định ăn. Thật là kỳ quái.”
“Đúng vậy, vì sao chúng không ăn thi thể mà lại tấn công ngươi chứ?” Trình Mục Du cúi đầu trầm tư.
“Sợ là không dám ăn.” Tưởng Tích Tích đột nhiên xen vào một câu.
“Không dám?”