Vẻ mặt Lôi Thanh Đại kinh hoảng, hắn không ngừng lắc lắc bả vai Thẩm Ngọc:
“Thẩm Ngọc! Bọn họ đều nói ngươi là giống cái, ngươi mau nói cho ta biết những lời bọn họ nói đều là giả đi!”
“Ta không phải…”
Nghe được Thẩm Ngọc nói câu kia, Lôi Thanh Đại dừng lại động tác, vẻ mặt kinh sợ trong nháy mắt được xoa dịu:
“Hù chết ta mất! Nếu ngươi mà là giống cái, thì ta chính là…”
“Ta là nữ tử!”
Thẩm Ngọc rất bình tĩnh nói ra bốn chữ “Ta là nữ tử”, nhưng bốn chữ này lại giống như sấm sét đánh giữa trời quang, đánh thẳng vào Lôi Thanh Đại khiến hắn ngũ quan đều vặn vẹo.
Lôi Thanh Đại vẫn nắm bả vai Thẩm Ngọc, cả người hắn giống như hoá thành tảng đá, cứng ngắc không động đậy.
Dáng vẻ này của hắn tựa như gặp phải đả kích không nhỏ.
“Lôi đại tướng quân?” Thẩm Ngọc thử gọi một tiếng, ý đồ gọi Lôi Thanh Đại đang mất hồn về với thực tại.
Lôi Thanh Đại thật sự hồi hồn, hắn buông Thẩm Ngọc ra rồi lui về phía sau hai bước, đôi mắt hắn trợn to, không thể tin nhìn Thẩm Ngọc từ đầu đến chân, từ chân đến đầu.
“Ngươi thật sự là giống cái?”
Mặc dù nàng không còn gì để nói đối với cách dùng từ của Lôi Thanh Đại, nhưng Thẩm Ngọc vẫn gật đầu.
Lôi Thanh Đại lộ ra vẻ mặt kinh sợ, hắn bẩm bẩm:
“Làm sao có thể như thế được?! Ta nhìn như nào cũng không hề thấy có nét tương tự giống cái, dù vai không thể vác nặng, tay không thể khiêng đồ, ngay đến trói gà cũng không chặt, rồi còn môi hồng răng trắng… thì chẳng có nơi nào là đặc trưng của giống cái!?”
Thẩm Ngọc: “…” Bị Lôi Thanh Đại nói thế, Thẩm Ngọc cảm thấy trước kia hình tượng của nàng không hề giống với một nam nhân.
Tay trói gà không chặt, còn môi hồng răng trắng… đây chẳng phải là chút ít đặc thù của nữ tử sao? Vậy phải thế nào mới được coi là giống nữ tử?
“Thẩm Ngọc, không ngờ ngươi lừa ta nhiều năm như vậy!” Ngũ quan Lôi Thanh Đại nhíu chặt lại một chỗ, ánh mắt hắn nồng đậm ý oán giận kiểu như Thẩm Ngọc lừa hắn không ít bạc trong những năm gần đây.
Thẩm Ngọc không có cách nào phản bác lại lời nói của Lôi Thanh Đại, nàng đâu chỉ lừa một người là Lôi Thanh Đại, nàng còn lừa khắp người trong thiên hạ, đồng thời còn phạm tội khi quân, chẳng qua Phương Duệ dùng mưu kế để đè lại chuyện này.
Thẩm Ngọc suy nghĩ một chút, cảm thấy bản thân vẫn nên hối lỗi thì tốt hơn, nàng cúi người mang theo phần áy náy hướng về phía Lôi Thanh Đại:
“Thành thật xin lỗi Lôi đại tướng quân vì đã lừa gạt ngài nhiều năm như vậy!”
Lôi Thanh Đại đau đầu đỡ lấy trán:
“Ta vậy mà lại xưng huynh gọi đệ với một nữ nhân!”
Thẩm Ngọc yên lặng lườm Lôi Thanh Đại một cái, nàng còn không chê hắn, vậy mà hắn dám ghét bỏ nàng…
“Ta cần tỉnh táo một chút.”
Nói hết lời này, Lôi Thanh Đại lập tức xoay người, hắn rời đi nhanh chóng giống như phía sau lưng có sài lang hổ báo đuổi theo.
Nhưng mà ví vậy cũng không phải, cho dù sau lưng Lôi Thanh Đại là sài lang hổ báo thì hắn cũng sẽ không chạy trốn, hắn phải đánh chết bọn chúng rồi mới rời đi.
Thực ra Lôi Thanh Đại sợ nhất là nữ nhân, hắn thích nữ sắc nhưng lại sợ nữ nhân, việc sợ nữ nhân không phải do bản tính trời sinh mà là do sau này mới hình thành.
Từ khi trong phủ có mười hai thê thiếp là nhà hắn không có nổi một ngày yên lành, hắn rất hối hận khi cưới nhiều như vậy, không chỉ không được yên tĩnh mà đến cả bổng lộc cũng không đủ để làm chi phí cho các nàng, hầu như cứ đến mấy ngày cuối tháng là hắn lại gặp tình cảnh cháo trắng với cải xanh.
Hiện tại đừng nói là đi Nghi Xuân Viện, giờ hắn chỉ cần nhìn thấy nữ nhân là đã quay đầu bỏ chạy.
Cộng thêm việc Thẩm Ngọc mà hắn quen biết lại lừa gạt hắn suốt năm năm, lúc này hắn càng cảm thấy nữ nhân là một quần thể đặc biệt đáng sợ.
Nhưng… Lôi Thanh Đại không hề biết chuyện khiến hắn càng thêm sợ hãi còn ở phía đằng sau.
Lôi Thanh Đại vốn định về phủ để ổn định tâm trạng thì người trong cung lại đột xuất đến, họ nói hắn đã trở lại kinh thành lâu như thế, sao lại không vào cung diện kiến thánh thượng.
Lôi Thanh Đại: “…”
Lôi Thanh Đại vừa mới về đến kinh thành cùng lắm là khoảng một canh giờ, hắn còn muốn về phủ nghỉ ngơi nửa ngày rồi sẽ tiến cung gặp bệ hạ, chứ không phải giống như hiện tại — bệ hạ cho người đến tận phủ gọi hắn.
Nội tâm Lôi Thanh Đại có chút thấp thỏm, nếu như bình thường bệ hạ chủ động cho người gọi hắn tiến cung, điều này chứng tỏ hắn đã phạm phải sai lầm.
… Nhưng mà hắn mới trở về thì có thể phạm phải sai lầm gì!!??
Khổ nỗi Lôi Thanh Đại thuộc dạng thần kinh thô, trăm nghĩ vạn nghĩ thì hắn cũng không nghĩ đến nguyên nhân từ Thẩm Ngọc.
Với lại không biết là do thị giác của ám vệ có vấn đề hay là ám vệ mượn việc công trả thù riêng, Lôi Thanh Đại vốn chỉ nắm chặt bả vai Thẩm Ngọc rồi lắc lắc nhiều lần, nhưng truyền đến tai Phương Duệ lại là Lôi Thanh Đại ôm Thẩm Ngọc rất lâu, lần này Lôi Thanh Đại quả thực bị oan uổng.
Thời điểm tiến cung, Lôi Thanh Đại liền gặp Dung Thái đứng bên ngoài.
Dung Thái vẫn là Dung Thái trước kia, chỉ là thân phận hiện nay đã cao hơn không biết bao nhiêu cấp bậc.
Vừa thấy Dung Thái, Lôi Thanh Đại lập tức nịnh nọt:
“Dung đô đốc, lâu rồi không gặp mà nhìn ngài càng ngày càng phong độ… Không biết lần này bệ hạ gọi ta tiến cung gấp gáp là có việc gì vậy?”
Lôi Thanh Đại chuyển từ nịnh nọt sang dò hỏi vô vùng uyển chuyển tự nhiên.
Dung Thái đáp: “Bệ hạ đang đợi Lôi tướng quân ở võ trường, Lôi tướng quân đến đó sẽ biết được bệ hạ vì sao lại tìm ngài.”
… Sao hắn đột nhiên cảm thấy lời thoại quen tai này trước đây đã từng xuất hiện?
Lôi Thanh Đại theo Dung Thái đến võ trường đấu luyện, Dung Thái xoay người, ánh mắt nhìn Lôi Thanh Đại mang theo vài phần đồng tình:
“Lôi tướng quân, lần này ngài tự giải quyết cho tốt.”
Hiện tại độc dược trong người bệ hạ đã được giải, chắc chắn võ nghệ cũng tăng lên mấy bậc, đặc biệt là công phu hành hạ người chỉ tăng chứ không có giảm.
Lôi Thanh Đại nuốt một ngụm nước bọt, cuộc đối thoại này đâu chỉ quen quen, chính cái võ trường này cũng là nơi hắn rất không muốn tiến vào!
Phương Duệ đứng ở trên sàn đấu nở nụ cười nhìn Lôi Thanh Đại, giọng điệu thân thiết nói:
“Lôi khanh gia, đã rất lâu rồi trẫm không cùng khanh bàn luận võ học, nghe nói hôm nay khanh trở về, trẫm liền cho người gọi khanh tiến cung bồi trẫm vài chiêu cơ bản.”
Lôi Thanh Đại lặng lẽ nhìn cây Lang Nha Bổng trong tay bệ hạ, rồi lại lặng lẽ nhìn ánh mắt bệ hạ thỉnh thoảng chăm chú dừng lại ở hai tay của hắn.
Đây đâu phải muốn bàn luận về võ học, bệ hạ rõ ràng muốn phế hai tay hắn!!!
Lôi Thanh Đại “Bịch” một tiếng quỳ xuống, hướng về phía Phương Duệ cầu xin tha thứ:
“Bệ hạ, thần biết sai rồi! Ngàn sai vạn sai cũng đều là thần sai!”
Trước mặt Phương Duệ, Lôi Thanh Đại nhận thức về mối nguy hiểm so với ai khác cũng đều nhanh hơn.
“Còn chưa lên đây?!!” Phương Duệ vốn còn vui vẻ, khi Lôi Thanh Đại quỳ xuống thì hắn lập tức thay đổi sắc mặt và gầm lên một tiếng.
Tên này lại dám chiếm tiện nghi của Thẩm Ngọc, hôm nay hắn không chặt đứt hai tay hắn ta thì hắn không phải là họ Phương!