Sau khi nhận được lệnh thì người phu xe liền đi ra ngoài và đến tận lúc trời sẩm tối mới quay trở về phủ Thái Bảo, hắn trực tiếp tiến vào bên trong viện của Thẩm Ngọc rồi báo cáo kết quả điều tra trong suốt một ngày với nàng.
Người phu xe vừa nói dứt lời thì Thẩm Ngọc nhíu mày nói:
“Ngươi xác định đã hỏi hết tất cả các cửa tiệm bán đồ khô ở trong kinh thành rồi sao?”
Phu xe gật đầu rồi lại xác nhận thêm lần nữa:
“Nô tài đều đã hỏi qua, bọn họ nói chưa từng nhìn thấy loại cá khô này bao giờ. Hơn nữa còn có vài chủ tiệm nói loại cá khô này hẳn là thuộc loại hàng quý hiếm.”
Thẩm Ngọc nghe thấy thế liền nhìn cá khô đang cầm trên tay, ánh mắt nàng lộ ra vẻ trầm tư.
Một lúc lâu sau thì Thẩm Ngọc đem cá khô gói lại rồi đưa cho người phu xe và nói:
“Ngày mai ngươi lại đi hỏi thêm một lần nữa cho ta, nhưng lần này hãy hỏi ở những cửa tiệm chuyên buôn bán và vận chuyển các mặt hàng từ nam ra bắc.”
Phu xe đáp lại một tiếng rồi cầm lấy cá khô và lui ra ngoài.
Thẩm Ngọc vẫn ngồi yên một chỗ như thế, hai mắt nàng hơi híp lại, các ngón tay thì khẽ gõ lên mặt bàn, còn suy nghĩ trong lòng thì đang không ngừng xoay chuyển hàng vạn lần. Toàn bộ kinh thành đều không thể tìm ra loại cá khô trân phẩm này, ngay cả những chủ tiệm chuyên về đồ khô cũng không biết loại cá này gọi là gì… Rốt cuộc thân phận của Cổ Minh phải cao quý đến mức nào thì mới có thể có được loại cá trân phẩm trong tay?
Thẩm Ngọc suy nghĩ rất lâu nhưng nghĩ mãi vẫn không thông.
Nàng ngược lại muốn xem xuân cung đồ mà Cổ Minh nói nó sẽ giúp nàng mở mang tầm mắt, vậy mà trời đã vào đêm thế nhưng người kia vẫn chưa hề xuất hiện.
Lúc này tại Tử Thần điện trong hoàng cung…
Phương Duệ đang cầm bút phê duyệt hàng loạt tấu chương được đặt tràn ngập trên mặt bàn, sau khi mới viết được mấy chữ thì hắn liền nghiêng đầu nhìn Hạ phi đang ngồi ngay ngắn ở một bên.
Hạ phi phát hiện ra Hoàng thượng đang nhìn mình thì nàng khẽ ngẩng đầu lên rồi dùng đôi mắt như làn thu thuỷ để nhìn lại Hoàng thượng, ánh mắt này của nàng có thể nói là nhu tình mật ý, hơn nữa khoé miệng nàng còn treo một nụ cười e thẹn.
Vừa nhìn thấy nụ cười này của Hạ phi thì tay Phương Duệ liền run lên khiến cho giọt mực từ bút lông rơi xuống ngay trên mặt tấu chương và tạo thành một chấm đen loang lổ ở mặt giấy.
Dung Thái nhìn thấy bản tấu chương đáng thương sắp bị bệ hạ nhà mình hành hạ không ra cái hình thù gì thì hắn bèn lấy một bản tấu chương còn trống để ở trước mặt của bệ hạ.
Thời điểm đặt tấu chương xuống thì Dung Thái ngay lập tức nhìn thấy trên bản tấu chương mà bệ hạ nhà hắn đang phê duyệt đều được viết mấy chữ giống nhau — “Đi nhanh lên” … “Đi nhanh lên”.
Dung Thái: “………….”
Được rồi! Hắn sẽ trả vờ như chưa từng nhìn thấy gì cả, nếu không bệ hạ nhà hắn sẽ lại coi hắn là người vạn năng rồi bắt hắn nghĩ cách đuổi Hạ phi ra khỏi nơi này, nhưng người là do Thái hậu tự mình đưa đến đây nên hắn thật sự cũng bất lực, huống chi trước khi rời đi thì Thái hậu còn nói: “Hy vọng hoàng nhi sẽ không để cho ai gia thất vọng.”
…Đây không phải là muốn bệ hạ đêm nay hãy ngay lập tức sủng hạnh Hạ phi hay sao?! Thế nhưng bệ hạ nhà hắn lại không thích nữ nhân nha! Hơn nữa bệ hạ còn thừa kế đức tính chung tình của Thành đế nên bệ hạ nhà hắn chỉ thích một mình Thẩm đại nhân mà thôi!
Đêm nay lại khiến Thái hậu phải thất vọng rồi.
Mà Phương Duệ lúc này đang muốn thức thâu đêm bởi hắn muốn nhìn xem rốt cuộc giữa hắn và Hạ phi thì ai là người có thể thức được. Hắn dù một ngày một đêm không ngủ cũng không có vấn đề gì quá lớn, nhưng Hạ phi lại khác — Hạ phi chỉ là người bình thường nên nếu vượt quá giờ ngủ mà nàng còn chưa đi nghỉ ngơi thì khẳng định cả người sẽ rất mệt mỏi chật vật… còn Phương Duệ lại đang đợi chính cái lúc này!
Hạ phi mà gắng gượng được đến sáng thì coi như nàng thắng và hắn sẽ tạo điều kiện cho nàng ngây ngốc một buổi tối ở Tử Thần điện. Còn nếu Hạ phi chịu không nổi cơn buồn ngủ vậy coi như là hắn đã thắng.
Quả nhiên sắp đến gần giờ tý là Hạ phi đã sớm mất hết tinh thần, từng cơn buồn ngủ đánh úp tới khiến nàng ngồi ngủ gật gà gật gù ở trong phòng.
Phương Duệ thấy Hạ phi không chống đỡ nổi nữa thì khoé miệng hắn bèn cong lên, sau đó hắn ngoắc ngoắc tay với Dung Thái.
Dung Thái tiến lại gần thì Phương Duệ liền nhỏ giọng nói:
“Trẫm đi về ngủ trước, còn ngươi đợi ở đây thêm nửa canh giờ nữa rồi gọi Hạ phi dậy.” Chuyện này là do nàng ta tự mình ngủ quên trước nên không thể trách gì được hắn à nha!!!
Đồng thời trong lúc này thì Thẩm Ngọc cũng chờ Phương Duệ đến hơn nửa đêm, chờ mãi không thấy người nên nàng cũng không tiếp tục chờ nữa.
Đến sáng tinh mơ ngày hôm sau thì nàng liền bảo gã sai vặt tìm cho nàng một bộ xuân cung đồ đến đây.
Lúc mà mới nghe thấy thì gã sai vặt liền sững sờ cả người, nhưng sau đó hắn lại nghĩ trong viện của công tử không phải mới xuất hiện một tỳ nữ tướng mạo xinh đẹp hay sao?! Hơn nữa tỳ nữ đó còn do chính Thẩm lão thái gia tự mình an bài… xem ra tỳ nữ tên Hằng Nương này sẽ giúp công tử nhà hắn khai trai.
Thế nên chỉ trong chốc lát mà gã sai vặt đã nhanh chóng đem về một cuốn xuân cung đồ cỡ bằng bàn tay, đã thế hắn còn dùng tấm vải bọc kín lại giống như sợ người khác nhìn thấy chuyện xấu của bản thân mình.
Sau khi đặt sách xuống bàn thì gã sai vặt có chút ấp úng nói:
“Tiểu nhân lui xuống trước, nếu công tử có chỗ không hiểu vậy… vậy tiểu nhân có thể giải đáp giúp công tử.”
Thẩm Ngọc di chuyển tầm mắt nhìn xuống bọc sách, một lúc sau thì nàng mới vươn tay mở lớp vải bọc ra để lấy sách. Đến khi nhìn thấy mấy chữ tựa đề được viết trắng trợn trên lớp bìa sách thì đến ngay người ngu ngơ như Thẩm Ngọc cũng đều hiểu được rõ ràng… Điên loan đảo phượng — mấy từ này không phải là đang ám chỉ đến chuyện nam nữ giao hoan hay sao?!
Thẩm Ngọc tuy hiểu ý nghĩa của mấy từ này nhưng nàng lại không biết nam nữ giao hoan như thế nào!
Thời điểm nhìn thấy tựa đề của sách thì nàng cũng đoán được nội dung trong đó sẽ không có cái gì tốt và đồ vật của Cổ Minh thì lại càng không tốt chút nào. Tuy nhiên nàng vẫn không nhịn được hiếu kỳ mà mở sách ra, lúc mới xem được hai trang đầu tiên thì cả khuôn mặt nàng liền hồng hồng. Mấy hình được vẽ trong đây đều là mấy chuyện không đứng đắn mà Cổ Minh hay làm với nàng.
Thẩm Ngọc lật thêm vài trang nữa thì lần này khuôn mặt của nàng đỏ bừng giống như khăn voan đỏ của tân nương tử và chính bản thân nàng cũng cảm nhận được khuôn mặt mình đang nóng hôi hổi.
Thẩm Ngọc nuốt một ngụm nước miếng rồi đứng bật dậy và lui về phía ngăn tủ để đồ, nàng nhìn nhìn cuốn sách trên bàn thì chỉ cảm thấy cuốn sách này giống như một củ khoai lang nóng phỏng tay.
Thẩm Ngọc bị kinh hãi đến nỗi môi không ngừng run rẩy, sau đó nàng vội vàng trở về chỗ cũ đem cuốn sách bọc lại thật cẩn thận rồi bước nhanh về phía cửa để ném thứ đồ này ra ngoài.
Thế nhưng đi gần đến cửa thì nàng đột ngột dừng lại bước chân và nghĩ chẳng may ném ra ngoài mà bị người ta nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ?
Vì nghĩ đến khả năng này nên nội tâm Thẩm Ngọc càng bất an. Thẩm Ngọc quay trở về trong phòng rồi đem bọc sách đặt trong tủ chén, nàng ngẫm nghĩ một lúc và cảm thấy không yên tâm nên lại lấy bọc sách ra rồi thả vào trong bình hoa… nhưng mà nàng lại nghĩ chẳng may bọn hạ nhân làm vỡ bình hoa thì bọc sách mà nàng đã cất giữ chẳng phải sẽ bị toàn bộ người trong phủ biết hay sao?
Ngăn tủ, bình hoa, dưới đệm giường đều là những chỗ không thể giấu đồ!