Thẩm Ngọc nghe được thanh âm cánh cửa bị bóp nát, nàng mơ hồ đoán ra chuyện Dung Thái đã nói với Phương Duệ, chuyện này đại khái có liên quan đến Mai Tuyền Cơ.
Ngoại trừ Mai Tuyền Cơ, nàng không nghĩ ra người nào có thể khiến Phương Duệ nhẫn nhịn không được.
Hai người này trời sinh không hợp nhau, vừa nhìn thấy nhau là không thể yên tĩnh, lần này Phương Duệ nổi cơn thịnh nộ lớn như vậy, chẳng lẽ Mai Tuyền Cơ thật sự đến kinh thành cầu hôn nàng?!
Thẩm Ngọc thấy khả năng này đặc biệt lớn.
Đừng nói là Phương Duệ bình tĩnh không được, đến chính nàng cũng không thể bình tĩnh.
Thẩm Ngọc tiến về hướng cửa điện, nàng định nghe xem Phương Duệ sẽ xử lý thế nào, không ngờ lại nghe được hắn nói chuẩn bị chiếu thư…
“Khụ khụ…” Thẩm Ngọc ở trong nội điện cố ý ho hai tiếng, nàng muốn nhắc nhở Phương Duệ nghĩ cho kỹ rồi hãy làm.
Phương Duệ nghe được thanh âm ho nhẹ của Thẩm Ngọc, hắn âm thầm nháy mắt với Dung Thái.
Dung Thái lập tức hiểu ý, mặt không biến sắc yên lặng đi chuẩn bị chiếu thư.
Sau khi Dung Thái đi, Phương Duệ hít một hơi thật sâu, tránh cho chính mình lát nữa không khống chế nổi lại xách đao đi tìm Mai Tuyền Cơ.
Phương Duệ cũng không rõ vì sao Thẩm Ngọc lại có thể là người mà hắn tâm tâm niệm niêm. Thời điểm chưa biết thân phận nữ nhi của Thẩm Ngọc, hắn cũng đã coi trọng nàng, không tính cả hai đời cộng lại thì tổng thời gian cũng đã được chín năm, hơn nữa trong suốt chín năm này hắn vì Thẩm Ngọc mà chỉ biết làm bạn với năm đầu ngón tay.
Trong khi đó nữ nhân ở Thiên Cơ Lâu quả thực còn nhiều hơn cả nữ nhân trong hậu cung của hắn, người nào cũng có tướng mạo không tầm thường. Nếu tên nhân yêu Mai Tuyền Cơ kia dám nói hắn không chạm qua bất cứ nữ nhân nào, vậy thì ngôi vị Hoàng đế của hắn liền để cho hắn ta ngồi!
Phương Duệ xoay người trở lại nội điện, trên mặt mang theo vui vẻ nói:
“A Ngọc, hay là đêm nay nàng đừng trở về nữa, ở lại trong cung với trẫm.”
Thẩm Ngọc nhìn thẳng tắp vào Phương Duệ, nàng không nói lời nào, trên mặt cũng không lộ vẻ gì, tựa hồ như đang đợi chính hắn thẳng thắn.
Phương Duệ biết Thẩm Ngọc đã nghe được lời nói lúc nãy của hắn với Dung Thái, hắn thở dài một hơi rồi ngồi ở trước mặt nàng, vẻ mặt mang theo chút bất đắc dĩ.
“A Ngọc, trừ biện pháp này ra cũng không có biện pháp khác. Nàng nghĩ xem, nếu chờ đến lúc nàng về, hắn ta sẽ cầu hôn nàng trước toàn bộ người trong kinh thành, dù trẫm biết nàng sẽ không đồng ý với hắn ta. Nhưng mà chiếu thư đón dâu cùng với nghi lễ phong hậu sẽ diễn ra trong khoảng thời gian gần nhau, so với việc để cho hắn ta đi trước một bước, không bằng trẫm công bố chiếu thư trước sẽ tốt hơn.”
Thẩm Ngọc vậy mà không có biện pháp phản bác lại hắn, quả thực lời hắn nói là đúng, nhưng nàng không thích cảm giác bất đắc dĩ này, nàng cảm thấy bản thân mình như bị ép buộc.
Thấy vẻ mặt Thẩm Ngọc dần dần thả lòng, Phương Duệ tiếp tục nói:
“Lẽ nào nàng không nghĩ tới vì sao Thái hậu lại muốn cử hành hôn sự vào tháng ba sao?”
“Vì sao vậy?” Thẩm Ngọc giật mình, nàng không ngờ hắn lại đột nhiên hỏi chuyện này.
“Từ giờ cho đến tháng ba cũng chỉ còn có ba tháng, ba tháng cũng đủ để Thái hậu chuẩn bị.”
Thẩm Ngọc hơi nghi ngờ hỏi: “Thái hậu muốn chuẩn bị cái gì?”
“Nếu như trẫm đoán không sai, Thái hậu sẽ nhân lúc tiến hành nghi lễ phong hậu, âm thầm mang binh trà trộn vào thành Kim Đô, tiếp đó bức vua thoái vị.” Hắn không hiểu Thái hậu, nhưng hắn lại biết rõ ràng khi nào thì bà ấy sẽ làm ra chuyện gì.
“Chàng không phải vì muốn ta đồng ý mà tìm một cái cớ chứ?” Vết đen của hắn quả thực quá nhiều, nhiều đến nỗi nàng rất khó không nghi ngờ.
Trong mắt Thẩm Ngọc viết rõ ràng ba chữ to “Không tin tưởng”.
Nhưng mà lần này Phương Duệ thật sự không lừa nàng, sắc mặt hắn nghiêm túc nói:
“Trẫm sẽ mang loại chuyện như thế này ra đùa giỡn sao? Với lại trẫm cũng phải đợi Thái hậu động thủ trước, đến lúc đó trẫm mới danh chính ngôn thuận xuất binh. A Ngọc, nàng nguyện ý phối hợp với trẫm không?”
Ánh mắt Phương Duệ đặc biệt thẳng thắn, không có một chút nào là giả vờ.
Lúc ở An Ý Cung, Thẩm Ngọc cũng ý thức được quyết định của Thái hậu nhìn qua có vẻ không suy tính kỹ càng, giống như chỉ thuận miệng nói. Nhưng bây giờ ngẫm lại, lấy tính tình cẩn thận của Thái hậu thì làm sao có thể đột nhiên qua loa như thế?
“Vậy chàng định vạch trần Thái hậu trong nghi lễ phong hậu?”
Phương Duệ nhìn Thẩm Ngóc, ánh mắt dần dần ôn nhu:
“Nàng sẽ giúp trẫm có đúng hay không?”
“… Thật ra chàng chỉ mượn chuyện Thái hậu để ta đồng ý với chàng có đúng hay không?” Thẩm Ngọc vô tình vạch trần.
Dưới ánh mắt Thẩm Ngọc, Phương Duệ gật đầu một cái.
Hiện tại muốn lừa dối nàng, e rằng cũng đã không lừa nổi. Hắn dường như đã bị Thẩm Ngọc ăn đến sít sao, nên làm sao có thể lừa dối nàng được.
Phương Duệ vươn tay ra, nắm lấy bàn tay mềm mại không xương của Thẩm Ngọc, ánh mắt mang theo vài phần đáng thương giống như đại cẩu muốn được ăn thịt trong hậu viện của nàng.
“Hôm nay nàng cũng đừng xuất cung, nàng ở trong cung với trẫm nhé?” Phương Duệ chủ yếu vẫn sợ sau khi hạ chiếu thư mà Mai Tuyền Cơ vẫn không từ bỏ ý định bắt người, hơn nữa Thiên Cơ Lâu giỏi nhất là trộm người, hắn không sợ vạn nhất chỉ sợ một vạn, trừ bản thân hắn ra thì hắn không tin được những người khác.
Thẩm Ngọc nhíu mày đứng dậy, nàng nhìn một vòng xung quanh Đại Nguyên Điện, sau đó lập tức lộ ra nụ cười với Phương Duệ:
“Được nha, đêm nay ta sẽ ở lại trong cung.”
“Thật?” Câu trả lời của Thẩm Ngọc nằm ngoài dự đoán của Phương Duệ, hắn đều đã nghĩ đến việc đêm nay xuất cung để canh giữ suốt đêm bên cạnh Thẩm Ngọc, phòng ngừa Mai Tuyền Cơ có cơ hội lợi dụng.
Thẩm Ngọc vui vẻ càng đậm, giọng điệu cũng đột nhiên mềm mại hơn.
“Thật.” Nếu hắn đã muốn nàng ở lại trong cung thì nàng liền ở lại, nhưng hắn cũng đừng mong chạm vào nàng, cho hắn nghẹn chết đi! Ai kêu hắn tính tới tính lui lại vẫn tính kế lên đầu nàng.
Phương Duệ cũng ngồi không yên, hắn lập tức sai người thu thập cung điện cách Tử Thần Điện gần nhất cho Thẩm Ngọc, bởi vì hiện tại thân phận Thẩm Ngọc không thích hợp nên nàng không thể quang minh chính đại ở chung một phòng với hắn.
Dù sao buổi tối hắn không ở Tử Thần Điện cũng không có ai biết được, với lại làm gì có ai dám đi vào Tử Thần Điện xem hắn có ở trên giường hay không.
…
Chiếu thư hạ xuống, toàn bộ thành Kim Đô xôn xao cả lên.
Trên chiếu thư viết Thẩm Ngọc hiền lương thục đức, ở trong triều ba năm, nhiều lần lập đại công vì triều đình, cũng nhiều lần vì dân trừ hại, quan tâm đến đời sống bách tính, người như thế chỉ có ngôi vị nhất quốc chi mẫu mới xứng đôi.
Hoàng thượng lập ai làm hậu, dân chúng cũng không quá mức quan tâm, nhiều lắm thì bọn họ chỉ bàn luận vài câu mà thôi.
Mà ảnh hưởng nhiều nhất không gì bằng hai nhà Vương gia và Hạ gia.