Tâm Tịnh Giữa Chốn Tình Trường Phù Phiếm

Chương 5




Drama gây cấn đến cỡ nào cũng phải tạm gác lại nhường chỗ cho tiếng chuông trường báo hiệu giờ học đã tới, từng tốp người dần dần giải tán và Dạ Thiên cũng từ trên trời rớt xuống kịp. Nhưng chuyện vừa nãy vẫn còn khiến anh ta không tiêu hóa nổi, trên mặt vẫn biểu hiện chút biểu cảm sửng sốt, đợi cho Hàn Gia Y đến lay tay anh ta mới tỉnh hẳn.

Tiết đầu của Kiều Yên Yên cũng như của Dạ Thiên và Hàn Gia Y là tiết toán, sau đó là tiết hóa rồi nghỉ giữa giờ tầm 30 phút sẽ tới tiết lý và cuối cùng chốt hạ sẽ là tiết mỹ thuật. Lúc ở nhà Kiều Yên Yên xem thời khóa biểu đã nảy ra ý định cúp học mẹ cho rồi, học liên tiếp tổ hợp “toán, lý, hóa” thì bố con nào chịu cho nổi, may là có tiết mỹ thuật để cuối cứu rỗi cuộc đời chứ không cô có chết cũng phải nghỉ ngày hôm nay.

Nói như thế không phải Kiều Yên Yên hiện tại yếu kém gì đâu, ở thế giới thực cô cũng đứng sương sương top 3 trường đại học đang theo học, rồi những năm học trước cũng thủ khoa, á khoa toàn khối, toàn trường đồ đó. Không phải khoe đâu, có sao nói vậy đó.

Kiều Yên Yên đã sớm vào lớp trước. Bên ngoài học viện ra sao thì chắc chắn bên trong cũng không vừa gì, nội lúc chiêm ngưỡng vẻ bề ngoài lung linh, lấp lánh, kiêu sa và cái sảnh đường còn to hơn cái thửa ruộng quê cô cũng đủ khiến Kiều Yên Yên chẳng bất ngờ gì mấy với cái khán phòng với đầy đủ trang thiết bị đời mới nhất, không gian rộng lớn và tất nhiên là chiếc tivi tổ chảng phía kia cũng không khiến Kiều Yên Yên há hốc mồm ra.

Thật đấy tin cô đi, cô chỉ xém tát vào mặt mình để xác nhận mình không nằm mơ thôi.

Bốn dãy bàn cách nhau tầm một mét, mỗi bàn đủ chỗ cho tầm 5-6 học viên. Kiều Yên Yên chọn dãy bàn thứ nhất, ngồi ở bàn số hai và sát mép cầu thang lên xuống, chỗ ngồi khá lý tưởng, vừa có thể thấy được bảng vừa không lo bị giáo viên chú ý. Kiều Yên Yên nghe thấy tiếng chuông reo, rồi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của từng tốp học viên bước vào.

Họ vẫn đang bàn tán về chuyện khi nãy mà quên béng mất Kiều Yên Yên đã vào lớp trước. Lúc thấy Kiều Yên Yên quay mặt nhìn họ mới giật mình ngậm chặt miệng lại, biết điều im lặng lui về chỗ ngồi. Sau 5 phút để học viên tự về lớp, khi tất cả học viên đã yên vị tại chỗ ngồi thì mới thấy đôi “nam thanh nữ tú” ló mặt vào lớp.

Nhưng chỉ khác là không thấy Kiều Yên Yên lon ton chạy theo sau giành chỗ để ngồi kế Dạ Thiên.

Lúc hai người họ vào lớp, Kiều Yên Yên và họ có vô tình chạm mắt nhau. Nhưng cô tuyệt nhiên không để ý, thái độ dửng dưng như thể không để hai người họ vào mắt thong thả đem sách vở ra coi bài trước. Còn Dạ Thiên, anh ta lại thoáng chốc bất ngờ, thái độ của Kiều Yên Yên đối với anh ta sau một đêm lại có thể thay đổi nhanh như vậy.



Dạ Thiên lại chợt nghĩ đến chuyện trưa hôm qua. Trưa hôm qua lúc đang ngồi cùng với Hàn Gia Y, Kiều Yên Yên có đem một phần bánh đậu đỏ nóng hổi nhìn trông rất thơm ngon đến, tỏ vẻ thẹn thùng mời anh nếm thử. Dạ Thiên rất thích đậu đỏ, nhưng không phải từ tay Kiều Yên Yên làm ra, thay vì anh lịch sự từ chối, thì anh đã thẳng tay gạt hết phần bánh đậu đỏ đó xuống đất, còn nói mấy câu đại khái như:

- Xin lỗi, tôi không thích ăn đồ ăn cho chó.

Trước con mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người bao gồm cả Kiều Yên Yên, Dạ Thiên tỉnh táo nắm tay Hàn Gia Y rời khỏi chỗ đó. Lúc đi ngang qua Kiều Yên Yên còn thì thầm một câu:

- Nhân cách thối tha thì thứ gì cô làm ra cũng chỉ xứng đáng vứt cho chó. Có khi chó còn không thèm.

Cứ thế Dạ Thiên tiêu soái rời đi như soái ca bước ra từ trong truyện.

(Phân đoạn này cũng có trong tiểu thuyết, và khi đọc xong đoạn này Yến đã thẳng tay ném cuốn tiểu thuyết vào tường rồi dùng những "lời hay, ý đẹp" nói về Dạ Thiên)

Khi nhớ lại xong, Dạ Thiên còn cảm thấy bản thân không làm gì quá đáng, ai biết được Kiều Yên Yên có bỏ độc vào mấy cái bánh đó không? Nhưng dù gì cũng chỉ có mấy cái bánh, chả lẽ người không từ thủ đoạn như Kiều Yên Yên lại để bụng?

Dù sao cũng không phải chuyện của anh. Anh cá khá chắc mọi chuyện cũng sẽ bình thường, chắc cô ta chỉ đang tỏ ra như thế để Dạ Thiên chú ý thôi.

Càng nghĩ Dạ Thiên càng khinh thường Kiều Yên Yên hơn, anh chắc chắn cô ta chỉ đang giả vờ và giờ ra chơi thế nào cô ta cũng sẽ lại lẽo đẽo theo anh. Dạ Thiên híp mắt nhìn Kiều Yên Yên một cái rồi nắm tay Hàn Gia Y kéo cô vào ngồi ở dãy ghế gần đó, cách chỗ Kiều Yên Yên khá xa.

Và sau khi để bọn họ quậy quọ thêm 5 phút nữa thì ở ngoài cửa mới xuất hiện một bóng hình thầy Trương bước vào. Thầy nhìn một lượt tất cả các dãy bàn, quan sát tất cả mấy đứa học viên đang đứng chào nghiêm túc, cư nhiên là không có đứa nào dám nhìn vào mắt thầy. Thầy Trương khẽ đẩy gọng kính phất tay ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống.



Suốt hai tiết học những gì Kiều Yên Yên để vào mắt chỉ có bài giảng và tập sách, cô không thèm để Dạ Thiên vào mắt đến cái liếc nhìn cũng không. Thậm chí vào giờ ra chơi, không như Dạ Thiên dự đoán, sau khi chào giáo viên Kiều Yên Yên hoàn toàn mất hút sau cánh cửa phòng thí nghiệm, bạn học cũng không thấy bóng dáng Kiều Yên Yên bám theo Dạ Thiên kể lể đủ điều suốt giờ chơi ngày hôm đó.

Còn về Kiều Yên Yên, cô đã nhanh chóng ra vườn hoa sau trường học, chọn một góc kín đáo dưới tán cây rồi ngồi đó. Kiều Yên Yên khẽ hít thở không khí trong lành, ánh nắng nhè nhẹ, cùng tiếng lạo xạo diệu êm nhờ cơn gió mát rít qua từng tán lá khiến nơi này rất thích hợp để đánh một giấc.

Chỗ bình yên thế này chỉ nên thích hợp ở một mình, chỉ thích hợp cho những người thật sự muốn nghỉ ngơi. Chứ không phải bọn người suốt ngày chỉ muốn tìm cách gây chuyện như hai người trước mắt Kiều Yên Yên đây.



- Yên Yên, cậu đang làm gì ở đây vậy? Dạ Thiên và Hàn Gia Y đang ở dưới căn tin đấy, cậu không định làm gì hết sao?

- Phải đó, nhìn hai người họ thân mật với nhau khiến mình thấy phát gớm. Chúng ta nên cho con nhỏ Hàn Gia Y biết thế nào là lễ độ.

Hai cô gái thi nhau lải nhải vào tai Kiều Yên Yên này là Tề Ly Băng và Lạc Vân Hy, bạn cùng lớp đồng thời là bạn "tốt" của Kiều Yên Yên. Chính hai con người này đã “xúi bậy” Kiều Yên Yên khi trước gây sự với Hàn Gia Y, là những kẻ luôn xuất hiện trong những lúc bắt nạt Hàn Gia Y.

Như bao nữ sinh trong truyện ngôn tình khác, Tề Ly Băng và Lạc Vân Hy là những nhân vật quần chúng điển hình tham gia vào câu lạc bộ “simp bỏ mẹ nam chính”. Và cũng như bao người khi thấy nam chính và nữ chính thân thiết nhau, thì những thành viên trong câu lạc bộ ấy sẽ mặc định nữ chính là hồ ly chín đuôi biến thành người dụ dỗ nam chính, và cô ta méo có gì tốt đẹp cả.

Tề Ly Băng và Lạc Vân Hy cũng như thế, cũng “ghen ăn tức ở” với Hàn Gia Y, cũng mang lòng thù ghét với Hàn Gia Y, cũng hay tính kế chèn ép, bắt nạt, nói xấu Hàn Gia Y. Thấy hai người này hay tính lắm nhưng mà được cái chưa bao giờ thấy làm, hay đi rêu rao này kia lắm nhưng mà được cái gặp Dạ Thiên cái câm ngang.

Biết mình không thể làm được gì nên hai cô gái quyết định mon men đến làm quen với Kiều Yên Yên, lúc này đang buồn vì chuyện của Dạ Thiên và Hàn Gia Y. Sẵn Kiều Yên Yên đang tâm trạng không tốt lại thêm hai người con gái tự nhiên đâu ra đá xéo Hàn Gia Y, nói Hàn Gia Y chỉ là vịt con xấu xí mà đòi làm thiên nga xinh đẹp, rồi kêu Hàn Gia Y chỉ là đứa bị bỏ rơi mà dám lăm le tới vị trí người yêu của Dạ Thiên, rồi lại quay sang tâng bốc Kiều Yên Yên, rồi sau đó sao thì cả hai thành công khiến Kiều Yên Yên mở đường cho đi bắt nạt Hàn Gia Y.

Thật ra thì…Tề Ly Băng và Lạc Vân Hy cũng có ưa gì Kiều Yên Yên đâu, chỉ là cả hai nghĩ nếu là người có chức có quyền như Kiều Yên Yên bảo kê thì họ tự phong mình làm chị đại cũng chả ai nói gì.

Bởi vì cái suy nghĩ hèn hạ đó nên lúc Kiều Yên Yên bị “phong sát” thì hai con người này lại đi quỳ xuống cầu xin Hàn Gia Y tha thứ cho những gì mình đã làm.

Và “đức mẹ” Hàn Gia Y đã tha thứ cho họ.



Tề Ly Băng và Lạc Vân Hy vẫn “ngây thơ” không biết Kiều Yên Yên đang nhìn hai bọn họ bằng nửa con mắt. Tề Ly Băng còn tỏ ra sốt sắng đưa tay nắm lấy tay Kiều Yên Yên kéo lên:

- Cậu còn ngồi đó làm gì, đi nhanh thôi.

Kiều Yên Yên khó chịu giật mạnh tay ra khỏi tay Tề Ly Băng khiến cô ta quay lại nhìn cô bằng ánh mắt ngơ ngác. Lạc Vân Hy nhìn thấy thế thì khó hiểu hỏi:

- Yên Yên, cậu sao vậy? Cậu không định tới chỗ Dạ Thiên sao?



- Tôi không thích tới chỗ cậu ta, muốn thì tự đi đừng có kéo theo tôi.

Kiều Yên Yên xoa xoa cổ tay vừa bị nắm, cô đứng dậy khỏi ghế vừa định quay đi thì đã bị nắm lại tiếp. Lần này là Lạc Vân Hy, cô ta tỏ ra rất khó hiểu hỏi Kiều Yên Yên:

- Cậu sao vậy? Cậu định để Hàn Gia Y cướp mất Dạ Thiên vậy sao? Kiều Yên Yên chả lẽ cậu không tiếc mấy năm trao tình cảm cho Dạ Thiên mà dễ dàng từ bỏ vậy ư? Cậu đừng tỏ ra yếu đuối như vậy, đừng bỏ cuộc dễ dàng như vậy chứ.

Kiều Yên Yên nghe mấy lời này không hề lọt lỗ tai, mấy năm qua trao tình cảm cho kẻ như Dạ Thiên sao? Kiều Yên Yên cười khẩy tiếp tục giật tay lại rồi từ tốn nói:

- Tôi không thích cậu ta nữa.

- Cậu nói gì cơ?

- Tôi nói tôi không thích cậu ta nữa, tôi hết tình cảm với cậu ta rồi.