[Tam Tiếu] Đá Mọc Mầm
Đã ba ngày rồi Olwen Mã không có gặp Khổng Tiếu Ngâm, gọi điện không có ai bắt máy, nhắn qua wechat lại rất lâu mới trả lời. Lúc nào đến nhà cũng chỉ gặp Tôn Nhuế, mãi cho đến hôm nay mới nhìn thấy nàng ở căn tin trường học.
" Cậu không sao chứ? " Còn tưởng đâu giống như mấy phim truyền hình, giết người giấu xác.
" Mình làm sao? Làm gì nhìn mình bằng ánh mắt này? " Những ngày qua nàng không phải tránh gặp mặt Olwen, chẳng qua sau cái đêm phong lưu hôm đó, Khổng Tiếu Ngâm đã ở trên giường dưỡng bệnh đến ba ngày thôi.
Loại chuyện này kể đến cũng thật xấu hổ, lúc sự việc diễn ra có muốn ngăn cũng ngăn không được. Sau khi xảy ra liền để lại hậu quả khá nghiêm trọng, ở trong bồn tắm ngâm nước lâu đến như vậy, ra bên ngoài lại còn nguyên thủy thân thể đến tận tờ mờ sáng. Nước ngấm vào người một hồi lâu, khiến cho cả hai đều trải qua một cơn cảm mạo. Đến hôm nay mới có thể tươi tắn hơn một chút, dự là sau này sẽ không lặp lại chuyện này nữa.
" Bee à, ngày mai là tiệc tân gia nhà mới của mình, cậu đến dự được không? " Trước đó Olwen cũng đã thẳng thắn thừa nhận thích nàng, nhưng Khổng Tiếu Ngâm lại trở nên lạnh nhạt hơn, không biết lần này có nể mặt đến dự hay không nữa.
" Đương nhiên là có thể rồi, nhưng chị không ngại mời luôn cả em và sư phụ chứ hả? " Từ phía quầy thu ngân, Tôn Nhuế cùng Vu Tử Lăng mỗi người đều mang một phần thức ăn đến.
Dù sao cũng không phải lén lút theo đuổi, đối diện với Tôn Nhuế bất quá cũng không cảm thấy áp lực bao nhiêu. Hơn nữa Olwen Mã cũng muốn Tôn Nhuế đến dự tiệc tân gia này, có một chút muốn dùng tiền và cơ ngơi ở Mỹ đè chết khí thế của tiểu học muội đến từ Bắc Kinh.
" Vậy mọi người đến sớm một chút nha, không cần phải tặng gì cho mình cả. Tình cảm mới là thứ quan trọng, vật chất mình vốn cũng không thiếu gì mà " Trước đây Olwen Mã cũng không phải dạng người thích khoe mẽ, nhưng hiện tại đang cùng người khác đấu tranh, có lợi thế về mặt nào cũng nên phô bày ra một ít.
" Ý cô muốn nói là cô thiếu thốn tình cảm hả? " Vu Tử Lăng vốn chỉ muốn ngồi một bên ăn phần cơm của mình, nhưng nghe cô ấy nói xong cũng không thể tu khẩu nổi.
Câu trả lời này của Tử Lăng khiến cho Tôn Nhuế đặt biệt yêu thích, sư phụ có thành tích tốt như vậy đáng được thưởng thêm một miếng thịt. Vừa rồi nhìn biểu hiện của Olwen Mã, đã muốn nói vài câu, nhưng lại sợ học tỷ nói mình nhỏ nhen quá. Ngược lại bây giờ có sư phụ thay mình nói vài câu, liền cảm thấy đặc biệt hưng phấn.
" Nghe nói anh Vu đây cũng ăn cơm một mình bao nhiêu năm rồi, chắc cũng không phải dư dả về phương diện này lắm " Bản thân anh bộ có người mình yêu sao? Đồng bệnh tương lân lại còn ra vẻ châm chọc người khác.
" Tôi cảm thấy nếu như phải ngồi ăn cơm với người phiền phức, chi bằng ăn một mình vẫn thanh tịnh hơn " Hiện tại người ngồi đối diện với Vu Tử Lăng là Olwen Mã, anh ấy nói một câu cũng có thể khiến cho Olwen nếu như nghe hiểu sẽ cáo lui.
" Anh ăn thêm miếng thịt đi " Tôn Nhuế lại bồi thêm cho Tử Lăng, cảm thấy anh ấy phi thường có ích.
" Cho em một miếng này, ăn cũng ngon lắm " Tử Lăng muốn đưa phần cá chưng tương cho Tôn Nhuế, nhưng chưa kịp đặt vào đĩa đã bị Tôn Nhuế từ chối.
" Đừng nha, em bị dị ứng với đậu tương, muốn hại chết em sao? "
Olwen Mã nhìn thấy bọn họ không để ý đến mình, cũng viện cớ có nhiều chuyện cần lo, xin phép về trước chuẩn bị cho đại tiệc ngày mai. Bữa cơm trưa ở căn tin đối với Tôn Nhuế lại dễ nuốt xuống hơn, không còn bị mấy thứ cản mắt làm bản thân không được ngon miệng.
" Buổi chiều em cùng chị đi chọn quà cho Olwen, có được không? " Tuy rằng chính chủ đã nói không cần quà cáp, nhưng có ai đời đi dự tiệc lại đi người không tới mới được chứ?
" Được thôi, dù sao em cũng muốn ra bên ngoài mua thêm ít đồ dùng cho chị " Trước đó đã mua rất nhiều, nhưng Tôn Nhuế cảm thấy vẫn không dùng đủ. Mua nhiều thêm một chút để dành, sau này cô về lại Bắc Kinh cũng không thể gởi qua đây thường xuyên được.
" Mua dùm anh luôn, món nào rẻ rẻ thôi đó " Cô ta nói không cần vật chất, mua món đồ đắc quá chỉ tổ tốn tiền tốn của.
Tôn Nhuế đưa một tay sang ý muốn nói đưa tiền rồi hãy nhờ vả, nhưng Vu Tử Lăng cũng được dịp đòi lại món nợ cũ ở Bắc Kinh. Sợ học tỷ nghe được cô mượn tiền anh ấy, lại biết ra được cô nhịn ăn nhịn uống dồn tiền qua đây sẽ lo lắng, quyết định đạp mạnh vào chân Vu Tử Lăng nói cho anh ấy biết nên im miệng lại.
- ----------
Tiệc tân gia? Tôn Nhuế nếu như không phải từ nhỏ sống trong hào môn, sớm đã bị loại không khí lúc này làm choáng ngợp. Tuy rằng cách ăn vận của Olwen Mã cho thấy cô ta rất giàu có, nhưng cũng không nghĩ ra được cô ấy lại là một tiểu phú bà đến mức này. Tiệc tân gia hệt như một buổi triển lãm, đúng là nhìn cũng nhìn đến có thể hoa cả mắt.
" Tiểu Khổng, em mà làm dâu nhà này, nửa đời sau của em chỉ cần nằm ở nhà hưởng phước thôi " Người như Vu Tử Lăng trước giờ không xem trọng tiền bạc, nhưng nhìn thấy trước mắt hoa lệ đến vậy, liền sinh ra một chút cảm giác thèm thuồng chết đi được mà.
" Thật có chút xiêu lòng rồi, đúng là bị tiền làm cho mờ mắt " Nàng chẳng những không mắng Tử Lăng, ngược lại còn thuận nước đẩy thuyền muốn chọc ghẹo tiểu học muội một chút.
Ở đời có những lúc phải nhìn nhận một cách công bằng, đích thực so với Olwen Mã mà nói, gia sản của ba mẹ để lại cho cô chắc cũng không khủng cỡ này. Vốn dĩ Tôn Nhuế chính là có một chút tủi thân rồi, ngược lại học tỷ lại còn cố tình trêu ghẹo cô. Thật ra không biết nặng nhẹ, tối về xem chị làm sao có thể cầu xin em bỏ qua chuyện này đi.
" Em nghe nói ở Mỹ có nhiều người giàu có bất lương, chị nói có phải cô ta là cái dạng mafia gì đó trong phim ảnh không? " Không thể loại trừ trường hợp này, nhà của cô ấy vệ sĩ từ trong ra ngoài không dưới hai mươi người. Có cần phải phô trương dữ vậy không? Chơi với dạng người này không chừng mang hoạ, vẫn nên cẩn thận đề phòng.
Bình thường nàng luôn nói Tôn Nhuế rất đa nghi, nhưng lần này nàng cũng có chiều hướng suy nghĩ giống như tiểu học muội. Rõ ràng bọn họ thoạt nhìn ai nấy đều rất kỳ quái, một gia đình làm ăn kinh doanh bình thường, cũng không nhất thiết phải canh chừng bảo mật đến như vậy chứ?
" Trong 36 kế, chạy là thượng sách. Nhân tiện lúc cô ta chưa thấy, chúng ta nên chuồn thôi " Càng nhìn càng thấy giống, Vu Tử Lăng đề nghị bọn họ tốt nhất không nên vào trong.
" Anh bị ngáo sao? Camera quay chúng ta từ lúc xuống xe đến giờ, cô ta xem lại sẽ biết chúng ta có đến nhưng đi về à? "
Ngay từ lúc bước vào cổng, Tôn Nhuế đã chú ý đến hệ thống camera quay liên tục từ bãi đỗ xe đến chỗ bọn họ đang đứng. Bây giờ giả vờ vào trong mừng lễ một chút, sau đó lấy cớ có việc đi về sẽ đỡ gượng gạo hơn.
" Bee, cậu đứng đó làm cái gì vậy hả? Cả Tiểu Tôn và anh Vu nữa, đi theo mình " Đúng lúc Olwen Mã từ bên ngoài sân vườn đi đến, trực tiếp kéo tay của Khổng Tiếu Ngâm theo mình đi vào bên trong.
Hiện tại muốn chạy cũng chạy không thoát, chi bằng phóng lao cứ theo lao đi vào một chút cũng không mất mát gì. Ba người một trạng thái hoàn toàn mất tự nhiên khi bước vào bên trong, điều kiện vật chất so với bên ngoài càng có phần doạ người hơn.
" Sao vậy? Đột nhiên ngẩn hết người ra? " Nhìn thấy biểu hiện của ba người họ, Olwen Mã tránh không được cười thành tiếng.
Có thể nói không ai nói với ai câu nào, nhưng đều là đồng loạt rơi vào trạng thái bị vật chất làm cho ngẩn người. Bên trong vật dụng từ đèn lồng cho đến bộ bàn ghế, có thể nói toàn bộ đều dát vàng. Thật sự so với nhà của bọn mafia trong phim ảnh, không chút sai lệch. Nếu như nói là đang ngưỡng mộ sự giàu có của Olwen cũng không phải, nói đúng hơn là sợ có vào không có ra. Cô ta là con của ông trùm xã hội đen băng nhóm nào vậy? Lỡ như hôm nay chọc giận cô ấy, có phải bị chôn sau vườn cũng không ai hay biết hay không đây?
" À, Olwen à, đây là quà của ba người mình gởi tặng cậu. Một chút quà mọn, nhưng đều đã đặt tình cảm vào đây " Người bình tĩnh nhất bây giờ có thể nói là Khổng Tiếu Ngâm, tránh để cho không khí căng thẳng quá, liền cố tình chuyển sang chủ đề khác.
" Cậu mua cho mình cái gì mình liền thích cái đó, cám ơn cậu nha Bee, à cả hai người nữa "
Olwen đưa phần quà của ba người họ cho gia nhân cất hộ, cũng cùng lúc kéo Khổng Tiếu Ngâm đi đến bàn dự tiệc. Nhưng lần này đã bị Tôn Nhuế giữ lại, lý nào lại để học tỷ ở trong tay cô ta muốn kéo đi đâu liền kéo.
" Chị Olwen à, chị cứ tiếp khách của mình đi, bọn em tự nhiên là được rồi " Nếu như cô ta là thành phần mafia, càng không thể để cô ta tiếp xúc quá nhiều với học tỷ.
" Không sao đâu, chị đâu có thích chơi với bọn họ " Đám người đó được mời đến do có mối quan hệ hợp tác với ba mẹ, Olwen cũng không cảm thấy đối với họ cần khách khí gì.
" Nhưng dù sao cậu cũng là chủ bữa tiệc, không nên chỉ tiếp bọn mình " Cũng là Khổng Tiếu Ngâm hiểu ý Tôn Nhuế, nàng tùy tiện đưa ra một cái cớ hòng di dời sự chú ý của Olwen Mã lên mình quá nhiều.
May mắn là Olwen khá tôn trọng ý kiến của Khổng Tiếu Ngâm, liền nói với ba người họ đến bàn ăn chờ mình. Còn căn dặn đầu bếp đem lên vài món ăn chuẩn bị riêng cho họ, tiếp theo đó cũng tranh thủ qua tiếp đám người kia lấy lệ.
Bây giờ còn có tâm trạng gì để ăn nữa mới được chứ? Bất quá cũng không thể không ăn, đầu bếp đã nói cô chủ là căn dặn làm riêng những món này chỉ để dành cho họ thôi. Nhìn hình thức bên ngoài cũng được lắm, lại rất chu đáo chuẩn bị toàn là đồ ăn Trung Quốc.
" Món này cũng được lắm, đầu bếp nhà giàu có khác ha? " Xui xẻo có chết tại đây cũng không nên chết đói, Vu Tử Lăng trước giờ cũng không đối xử tệ với dạ dày của mình.
" Anh có vẻ như rất thích hoàn cảnh sống này ha, vậy trực tiếp làm rể người ta luôn đi " Xem bộ mặt của anh hiện lên một chữ tham luôn rồi, đúng là người không thấy nhiều tiền cũng không biết bản thân rất tham tiền.
Mỗi người một câu cũng nói đến hơn hai mươi phút, không thấy Olwen Mã quay lại nên Tôn Nhuế cũng yên tâm ăn một chút thức ăn trên bàn. Không lâu sau đầu bếp lại đem lên vài món, mỗi thứ đều được chuẩn bị rất công phu. Có điều Tôn Nhuế sau khi ăn món đầu tiên, đầu lưỡi đã bắt đầu có cảm giác tê cứng. Sau đó toàn thân theo thời gian càng trở nên khó chịu, hệt như ngâm phải đá liên tục đổ mồ hôi lạnh. Cô thậm chí không thể ngồi vững, phải vịn vào một bên vai của Khổng Tiếu Ngâm chống đỡ.
" Học tỷ, em khó chịu quá " Loại cảm giác này hệt như lúc nhỏ, liệu có phải món ăn vừa rồi có chứa thứ thứ gây dị ứng hay không?
"Nhuế, làm sao vậy? "
Mặc dù không biết chính xác Tôn Nhuế đang bị cái gì? Nhưng Khổng Tiếu Ngâm nhìn thấy bộ dạng này hệt như bị ngộ độc thực phẩm. Có điều ba người họ cùng ăn một loại, không lý nào chỉ có Tôn Nhuế một mình mắc phải.
" Cho hỏi mấy món ăn này có chứa đậu tương hay không? " Nếu như không phải ngộ độc thức ăn, nhất định là bị dị ứng với thành phần nào trong đó.
" Sao cô biết vậy? Tất cả món ăn này đều có nêm thêm đậu tương, cô chủ đã căn dặn làm như vậy riêng cho các vị " Đầu bếp thành thật nói lại lời căn dặn của Olwen Mã, cũng không biết vì sao cô gái đó ăn xong liền khó chịu.
Khó có thể tưởng tượng được Khổng Tiếu Ngâm đã tức giận đến mức nào, nhưng hiện tại thứ cần làm không phải là chất vấn Olwen Mã, quan trọng hết phải đưa Tôn Nhuế đến bệnh viện gần nhất. Quả nhiên tiểu học muội đã không chống cự nổi, rơi vào tình huống hoàn toàn mất đi ý thức gục ngay trên người nàng. Vu Tử Lăng nhanh chóng đem Tôn Nhuế bế ra ngoài, dưới con mắt hiếu kỳ của tất cả những người có mặt tại đó.
" Bee, có chuyện gì vậy? " Olwen Mã nhìn thấy bọn họ đột nhiên lại bỏ về, Tôn Nhuế lại còn nằm trên tay của Vu Tử Lăng.
" Olwen, mặc kệ Tôn Nhuế có vấn đề gì hay không? Từ nay về sau mình cũng không muốn gặp lại cậu, cũng đừng gọi mình là Bee cái gì đó nữa " Bàn tay của Olwen đang nắm lấy cổ tay nàng liền bị gạt ra, đối với những người có thể ác độc với người khác như vậy, nàng không muốn tiếp tục qua lại dù có là bạn bè đi nữa.
Chuyện Tôn Nhuế bị dị ứng với đậu tương, nàng đã nói cho Olwen biết một lần lúc Olwen đến nhà nàng ăn cơm cùng. Sau đó ở căn tin Olwen cũng chính tai nghe được Tôn Nhuế nói bản thân dị ứng với loại này, vậy mà cô ấy lại căn dặn đầu bếp thêm vào một chút đậu tương trong tất cả các món ăn chuẩn bị riêng. Mỗi thứ một chút, nếu như ăn hết có khác gì lấy mạng Tôn Nhuế. Còn nói là cạnh tranh công bằng, bản thân Olwen Mã là bác sĩ tương lai, sao có thể lấy sinh mạng của người ta ra đùa giỡn được chứ?
" Có chuyện gì vậy? Bọn họ bị làm sao vậy? " Chưa bao giờ Olwen nhìn thấy Khổng Tiếu Ngâm tức giận như vừa rồi, đoán chắc có chuyện gì đó rất nghiêm trọng đã xảy ra.
" Tôi không rõ lắm, sau khi họ nghe nói những món ăn này có đậu tương liền đồng loạt tức giận bỏ đi " Vị đầu bếp bị la đến hoảng, cũng chỉ có thể thuật lại toàn bộ câu chuyện.
" Đậu tương, tôi đã dặn bà ra sao? Tôi nói rằng tất cả các món ăn đều không được để đậu tương vào, bà bị cái quái gì vậy? "
Trong lúc gọi về cho đầu bếp chuẩn bị bữa ăn, Olwen đã căn dặn bọn họ không được để loại này vào món ăn Trung chuẩn bị cho khách. Bọn họ truyền qua tai nhau như thế nào, rốt cuộc lại để thứ đó vào tất cả các món ăn.
" Tôi, tôi chỉ làm theo lời của Tiểu Hoa thuật lại. Tiểu Hoa nói cô đã đích thân căn dặn như vậy..." Bà ấy cũng không biết làm sao biện minh cho mình, bộ dạng của cô chủ bây giờ thật đáng sợ.
" Tiểu Hoa, Tiểu Hoa. Bây giờ có chuyện lại đổ lỗi cho nhau, mấy người nói bây giờ tôi đổ lỗi cho mấy người nghe không rõ, Bee có tin tôi hay không? Lần này tôi bị mấy người hại chết rồi..."
Bữa tiệc cũng không thể tiếp tục được nữa, Olwen Mã tức giận đem mấy đĩa thức ăn có thể gây chết người đó toàn bộ ném xuống sàn. Không cần nể nang bất cứ một ai, trực tiếp ra lệnh đuổi khách. Điện thoại của Khổng Tiếu Ngâm cô không thể gọi được, cũng không biết tình trạng của Tôn Nhuế bây giờ ra sao nữa. Vừa rồi cũng không rõ họ đến bệnh viện nào, nếu như Tôn Nhuế có bề gì cô làm sao ăn nói với Khổng Tiếu Ngâm, ngay cả bản thân còn không thể tự tha thứ cho chính mình.
" Cô chủ, cô muốn mắng chửi gì chúng tôi cũng được. Nhưng đừng tự hành hạ bản thân mình như thế, cô không ăn gì từ sáng đến giờ rồi " Quản gia đem thức ăn còn nguyên vẹn rời khỏi, lại chuẩn bị thêm một phần ăn mới đến, nhưng Olwen vẫn là không nhìn lấy một lần.
" Bee, cậu nghe máy đi có được không? " Căn phòng tối om như mực, chỉ có một chút ánh sáng từ chiếc điện thoại gọi vào gương mặt của cô ấy lúc bấy giờ, hoàn toàn tuyệt vọng.