[Tam Tiếu] Đá Mọc Mầm
Kỳ thi cuối kỳ lần đó đã đề ra mục tiêu phải lấy thành tích, có bao nhiêu cực khổ cũng phải thực hiện cho bằng được. Ban ngày phải đi chụp hình kiếm tiền, ban đêm còn phải học tận khuya. Sức người có hạn, cuối cùng liền phải vào bệnh viện nằm vài hôm.
" Em cũng đâu cần bán mạng như vậy, Tiểu Khổng biết được sẽ không học hành gì nữa, trực tiếp bay về Trung Quốc luôn cho xem " Sáng sớm hôm nay cũng là Lục Đình đến bệnh viện thăm Tôn Nhuế đầu tiên, còn lén điều dưỡng đem vào ít thức ăn nhanh cho tiểu học muội.
" Em không nói, chị ấy nếu như biết đều là từ cái miệng của chị " Mấy hôm nay viện cớ bận rộn từ chối nhận cuộc gọi video, cũng thành công trót lọt nằm ở bệnh viện đến ba ngày.
Kết quả cuối kỳ lần này cũng không tệ, có điều cũng không vào được top 20 như đã đề ra trước đó. Dù sao bỏ ra ngoài chụp hình trốn rất nhiều tiết, không bị nợ môn nào đã là thành tích rất đáng biểu dương. Dạo trước chỉ có khách hàng bên ngoài biết đến cô, nhưng chính vì bộ ảnh nét đẹp áo blouse đó được bán rất thuận lợi. Vài học tỷ khoá cuối trong trường muốn chụp ảnh kỷ yếu, Tôn Nhuế được một đồn mười, lịch chụp hình đúng là mỗi ngày một tăng, tiền công cũng trở nên nhiều hơn dạo trước.
" Sao hả? Tính khi nào qua bên đó, có muốn thông báo trước cho Tiểu Khổng hay muốn tạo bất ngờ? " Xem ra nếu như không phải kiệt sức nhập viện, thậm chí thi xong đã lao thẳng ra sân bay.
Lúc trước Tôn Nhuế có nói hè đến sẽ qua Mỹ cùng với nàng, nhưng không biết kiểu gì mẹ lại muốn hè này Tôn Nhuế cùng với gia đình đi nghĩ dưỡng ở Châu Âu. Tôn Nhuế có chết cũng không đồng ý, bất quá cũng phải tìm ra lý do hợp lý để qua Mỹ trong ba tháng.
" Em nói với mẹ qua bên đó cùng Vu Tử Lăng chụp ảnh triển lãm, mẹ rất có cảm tình với anh ấy, còn nói bóng gió muốn em quen với Tử Lăng " Cũng may Vu Tử Lăng cũng muốn qua Mỹ dự buổi triển lãm, nhưng anh ấy chỉ đi có một tuần liền về, qua miệng của Tôn Nhuế liền biến thành ba tháng.
Về phần của Vu Tử Lăng, anh ấy cũng biết Lục Trác Kỳ hiểu lầm Tôn Nhuế đang quen với mình, nhưng dù sao cũng không cần giải thích. Có điều anh ấy đã nói với Tôn Nhuế, nếu như mẹ của cô hỏi anh ấy chuyến đi này đi trong bao lâu, anh ấy cũng sẽ không vì Tôn Nhuế mà nói dối.
" Anh ta cũng kỳ, giúp người giúp cho trót. Anh ta nói đi ba tháng, bộ chết được sao? " Đối với nam nhân này thật có chút không hiểu, Lục Đình luôn cảm thấy con người anh ta cứ cứng ngắt như khúc củi.
" Mặc kệ đi, dù sao mẹ cũng không biết học tỷ đang ở Mỹ, mẹ sẽ không nghi ngờ gì đâu " Đợi đến lúc qua Mỹ rồi coi như sổ lồng, muốn bắt về Trung Quốc cũng không biết địa chỉ chính xác để bắt trọn ổ.
Trước đây khi Khổng Tiếu Ngâm đi du học, Tôn Nhuế vốn không có nói cho Lục Trác Kỳ biết. Do đó việc cô đi Mỹ ba tháng, đương nhiên Lục Trác Kỳ cũng không có nghi ngờ gì. Hơn nữa đa phần thời gian Tôn Nhuế đều đi chung với Vu Tử Lăng, dần dần khiến cho Lục Trác Kỳ đối với cô gái tên Khổng Tiếu Ngâm đã không còn ấn tượng.
Vốn dĩ Tôn Nhuế còn dự định tạo sự bất ngờ cho Khổng Tiếu Ngâm, đợi đến lúc ở trước nhà chị ấy gõ cửa mới cho chị ấy biết mình qua Mỹ. Nhưng ai biết Vu Tử Lăng đó lại lắm lời đến vậy, đã sớm nói cho nàng biết ngày giờ ra sân bay đón họ.
" Những thứ cần anh nói thì anh không nói, sao chuyện này miệng anh lại lanh quá vậy? " Muốn tạo chút bất ngờ cũng không có, lại còn phiền học tỷ ra tận sân bay để đón họ. Đặt vé cũng không đặt rõ ràng, lựa ngay cái giờ đáp chuyến bay là lúc ở bên Mỹ trời đã tối.
" Em không thấy trên phim những tình huống muốn tạo bất ngờ, người bị bất ngờ đến shock lại luôn là mình à? " Những tình tiết này cũng đâu phải ít, tốt nhất cứ thuận theo tự nhiên.
Lời nói rõ ràng đến như vậy, Tôn Nhuế làm sao nghe không ra ý tứ bên trong. Thông thường đều là đến tập kích bất ngờ, sau đó phát hiện bản thân bị cắm sừng, ngược lại bị người ta làm cho bất ngờ. Vu Tử Lăng tên nam nhân xấu xa lúc nào cũng ra dáng quân tử, nhưng thật chất khả năng đâm chọt phá hoại hạnh phúc người khác là ở mức thượng thừa.
" Anh xấu miệng như vậy, coi chừng em nói với học tỷ tuyệt giao với anh " Không nói cũng không nghĩ đến, nói ra liền có chút sợ hãi. Nhưng dù sao học tỷ cũng không phải có mới nới cũ, chị ấy tuyệt đối thủ tiết ba năm chờ ngày về.
Chuyến bay đến nước trung gian lại bị delay, làm cho khoảng thời gian ấn định trước đó cũng bị dời thêm vài tiếng. Tôn Nhuế đã gọi cho Khổng Tiếu Ngâm nói với nàng không cần chờ, khi cô đến sẽ thuê phòng khách sạn ở tạm một đêm.
" Tôn Nhuế, trên đầu em ổn chứ? " Lúc đến sân bay cũng đã là hơn 2h sáng ở Mỹ, sân bay cũng vắng vẻ người hơn. Có điều Vu Tử Lăng lại khá tinh mắt, nhìn sơ qua một lần đã quay sang hỏi tình trạng hiện tại của Tôn Nhuế.
" Hơi nhức đầu đó, lúc máy bay đi qua biển dập dữ quá, uống thuốc rồi cũng không đỡ " Tôn Nhuế lần này lại nghe không ra ý tứ của Vu Tử Lăng, còn tưởng anh ấy chú ý đến sự khó chịu của mình trong suốt chuyến bay.
Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, nói một đường lại trả lời một nẻo. Vu Tử Lăng đem cổ tay của Tôn Nhuế trực tiếp kéo về phía khu vực anh ta nhìn thấy, muốn Tôn Nhuế có thể đưa tay lên đầu xem thử sừng đã mọc lên được mấy phân.
" Nhìn cho kỹ xem, có phải học tỷ của em không? " Mặc dù Tử Lăng quen biết Khổng Tiếu Ngâm trước, nhưng sau này lại thân thiết với Tôn Nhuế hơn. Đương nhiên nhìn thấy học trò bị người ta có nguy cơ cắm sừng lên đầu, người làm sư phụ không thể nói ngoảnh mặt làm ngơ.
Nếu như trước đây Tôn Nhuế nhìn thấy Khổng Tiếu Ngâm của hiện tại, nhất định bỏ hết đám người xung quanh lập tức chạy đến bắt ghen tại trận. Nhưng sau khi xảy ra chuyện của La Tử Kiện và Tôn Kỳ Long, Tôn Nhuế biết được Khổng Tiếu Ngâm rất coi trọng sự tin tưởng của cô dành cho nàng. Nếu như còn đường đột đến đó làm náo loạn lên, chị ấy không chia tay với cô mới là lạ.
" Đợi lâu quá nên dựa vào ngủ thôi, giống như trên máy bay em cũng dựa vào vai anh ngủ, chẳng lẽ anh nói em yêu anh sao? " Bình tĩnh, chuyện gì cũng cần phải bình tĩnh. Chuyện tình cảm là chuyện của hai người, không nên nghe lời ngoại nhân xúi giục.
Mặc dù nói là bình tĩnh, nhưng đến lúc nhìn thấy tên nam nhân đó giống như muốn giở trò với học tỷ, liền kéo lấy cổ tay của Vu Tử Lăng một mạch chạy qua. Ngay cả hành lý cũng sắp một chút bỏ lại, lý nào lại dám giở trò với nữ nhân của người khác ở nơi sân bay vốn dĩ đông người.
" Tra nam, đang muốn làm cái..? Nữ nhân? "
Tôn Nhuế nhìn thấy hắn nắm lấy một vai vai áo của nàng, còn muốn đánh hắn một trận. Nhưng lại gần mới thấy là nữ nhân đang buộc tóc giấu trong một chiếc nón, bộ quần áo trên người có vẻ như khá có tính chất unisex, nên nhìn từ xa liền nghĩ đó là nam nhân.
" Nhuế, Tử Lăng, hai người cuối cùng cũng đến rồi " Vừa rồi nàng mệt mỏi dường như đã thiếp đi, không lâu sau có nghe có tiếng ai đó giống như tiểu học muội liền tỉnh giấc, quả nhiên bọn họ đã đáp chuyến bay đến.
Tuy rằng không phải là nam nhân, nhưng cô gái này có đánh chết Tôn Nhuế cũng không tin cô ta là gái thẳng. Để cho cô ta ôm học tỷ là quá thiệt thòi rồi, liền đem học tỷ cố tình ôm chặt vào trong người mình, đối với cô ta lại giống như không để vào mắt.
" Mọi người lấy hành lý chưa? " Cô gái đó nhìn thấy hai người họ tay không đi đến, liền tốt bụng nhắc nhở.
Cách đó không lâu Vu Tử Lăng còn muốn chào hỏi cô ấy bằng tiếng anh, dù sao từ vóc dáng cho đến ngoại hình, ngũ quan đều là người ngoại quốc. Nhưng khi cô ta dùng tiếng trung để giao tiếp với họ, mặc dù phát âm không chuẩn lắm, nhưng cũng có thể nói là không tệ.
" Cô biết tiếng trung sao? " May quá vừa rồi không có nói xấu cô ấy, nếu không đúng là có chút mất mặt.
" Ngại quá vẫn chưa giới thiệu mọi người với nhau, đây là Vu Tử Lăng, còn đây là tiểu học muội của mình Tôn Nhuế. Tử Lăng, Tôn Nhuế, đây là Olwen Mã, là bạn học chung một lớp ở đây " Trong lúc giới thiệu, thật ra nàng chỉ tiện thể nói vài câu. Không nghĩ đến trong đoạn văn giới thiệu đó có chút vấn đề, liền bị người ta ghim vào trong bụng.
Olwen Mã? Họ Mã sao? Chính là muốn nói dạng con lai? Tôn Nhuế nhìn cô ta một chút cũng không giống người Trung Quốc, rõ ràng chiều cao còn muốn xấp xỉ tới tai Vu Tử Lăng, thiết nghĩ rơi vào khoảng hơn 1m75.
" Ba của tôi là người Trung, mẹ là người Mỹ. Tôi có thể nghe nói tiếng trung, nhưng không thể viết chữ. Nên Bee là bạn học, cũng đồng thời là lão sư kèm tôi viết chữ hán " Olwen Mã nhìn thấy hai người họ có chút ngạc nhiên, nên không ngại giới thiệu nhiều hơn một chút về mình.
" Ai là Bee vậy? " Lần đầu tiên nghe nói đến cái tên này, Vu Tử Lăng khó trách đứng nghệt mặt ra trong vài phút.
Trái ngược với Vu Tử Lăng, Tôn Nhuế lại có ấn tượng với tên được đề cập. Chính là một hôm Khổng Tiếu Ngâm trong lúc gọi video cho cô, có nói đến việc tên của nàng thật sự khiến cho những người bạn ngoại quốc khó phát âm, vẫn nên lấy một cái tên tiếng anh để thuận lợi khi giao tiếp hơn. Bản thân Khổng Tiếu Ngâm không nghĩ ra được một cái tên thay thế, liền hỏi qua tiểu học muội giúp mình đề xuất một vài tên.
Bee cũng chính là tên đích thân Tôn Nhuế đặt cho nàng, ý nghĩa bên trong của nó cũng thật thâm sâu đi. Bất quá Khổng Tiếu Ngâm cũng không hỏi quá nhiều, cái tên Bee đó cũng được lắm, vừa dễ viết vừa dễ gọi liền quyết định lấy đó làm tên tiếng anh.
Mặc dù đây là tên chính Tôn Nhuế đề xuất cho Khổng Tiếu Ngâm để bạn ngoại quốc của nàng gọi nàng, nhưng khi Olwen Mã gọi Khổng Tiếu Ngâm là Bee thân mật như vậy, Tôn Nhuế liền không mấy hài lòng. Không hiểu sao có cảm giác khi gọi Bee, cô ta thật sự ngữ điệu cũng nhẹ nhàng hơn, giống như dùng giọng của người Trung Quốc để phát âm chứ không phải cách gọi thông thường của người ngoại quốc.
" Bee là tên tiếng anh của em, ở đây mọi người đều gọi em như vậy. Anh cũng biết người ngoại quốc sẽ khó phát âm tên của em mà, đặt cái tên này cũng thuận tiện hơn " Nàng sống ở Mỹ hơn nửa năm, cũng không còn ai gọi nàng là Khổng Tiếu Ngâm nữa. Đa phần những người mới gặp nàng đều gọi là Bee Khổng, những người thân hơn một chút sẽ giống như Olwen gọi là là Bee.
Hiện tại cũng không còn sớm nữa, nếu như cứ đứng nói như vậy đến sáng cũng chưa về đến nhà. Đợi sau khi làm xong thủ tục nhận hành lý, một xe bốn người liền rời khỏi sân bay. Khổng Tiếu Ngâm đã giúp Vu Tử Lăng đặt trước phòng khách sạn, sau khi anh ấy lấy được chìa khóa phòng liền đưa tay tạm biệt họ.
Được biết chiếc xe này là xe của Olwen Mã, Tôn Nhuế cảm thấy cô ta liền biết con nhà giàu có, chiếc xe của cô ấy đắc tiền đến mấy ngồi vào cũng cảm thấy muốn nôn. Bất quá dù sao đó cũng là bạn học của học tỷ, không thể trực tiếp biểu lộ ra mặt được.
" Olwen đưa đến đây được rồi, cậu về ngủ sớm đi, cám ơn hôm nay đã cùng mình bận rộn như vậy " Nơi này không cho phép đỗ xe, nếu phải chạy vào bãi giữ xe lại phiền phức. Khổng Tiếu Ngâm khách sáo cám ơn một câu, cũng mau chóng xuống xe tránh để cho cảnh sát nhìn thấy xe đỗ lâu quá lại ghi giấy phạt.
" Mai gặp, tạm biệt Tiểu Tôn " Chiếc xe không lâu sau đó đã lái ra khỏi khu nhà ở của Khổng Tiếu Ngâm, rất nhanh đã không còn nghe thấy tiếng động cơ vọng lại nữa.
Tiểu Tôn? Dám gọi mình là Tiểu Tôn? Chị lớn tuổi lắm hay sao? Bất quá Tôn Nhuế cũng không thèm quan tâm cô ấy nữa, cuối cùng cũng có thể có không gian riêng với học tỷ rồi. Khu nhà ở này chính là nằm trong diện được xét học bổng, những người xin sống ở đây đều là du học sinh được tuyển đi theo hình thức học bổng. Có thể nói chẳng những không tốn tiền thuê nhà, ngược lại điều kiện nơi này lại vô cùng tốt.
" Em muốn làm gì? " Vừa vào đến phòng Tôn Nhuế đã rất tự nhiên đem quần áo trên người trút bỏ, trong nhất thời dọa Khổng Tiếu Ngâm lùi ra sau vài bước.
" Yên tâm đi học tỷ, em cho dù có lòng cũng không có sức nữa, ngồi máy bay mười mấy tiếng chị nói không mệt sao? Chỉ muốn đi tắm thôi, em ở đây ba tháng bộ sợ không có cơ hội làm gì chị à? " Tuy rằng lúc còn ở Bắc Kinh đêm nào cũng nằm mơ thấy làm chuyện đó với nàng, nhưng bây giờ cả người đều mệt lả hết cả ra, đợi sang ngày khác đã.
" Bây giờ đã gần ba giờ sáng, không được tắm. Bất quá chị giúp em lau mình, ngoan một chút " Học ngành y chính là coi sức khỏe quan trọng nhất, đương nhiên loại chuyện có nguy cơ cao dẫn đến đột quỵ này không được phép làm dù chỉ một lần.
Nếu như trước đây Tôn Nhuế thật sự không cần phiền đến học tỷ, nhưng hiện tại cô có một chút muốn thử chị ấy. Mặc nhiên để cho Khổng Tiếu Ngâm đem cơ thể của mình lau qua, trong lúc chị ấy vẫn còn đang lau nơi hõm cổ của cô, Tôn Nhuế rất nhanh đưa tay của Khổng Tiếu Ngâm trực tiếp chạm vào ngực mình.
" Học tỷ, em đối với chị luôn có rất nhiều ham muốn. Nhưng có vẻ chị đối với em không có loại này, phải hay không? " Rõ ràng cô chính là nguyên thủy ở trước mặt chị, nhưng ánh mắt của Khổng Tiếu Ngâm nhìn thấy cô không khơi lên chút dục vọng nào.
Hành động này của Tôn Nhuế làm cho nàng có chút hoảng sợ, từ đó đến nay cũng chưa từng nghĩa có loại dục vọng gì trên cơ thể của Tôn Nhuế. Nàng cũng không phải thích ở trên người người khác, hiện tại cho dù một bên tay của nàng có chạm vào ngực của cô, cũng không có cảm giác gì đặc biệt.
" Đổi ngược lại nếu như người con gái khác ở trước mặt chị như vậy, ví dụ như Olwen đi, chị có cảm thấy trong người có ngọn lửa hừng hực đốt hay không? " Cô gái đó thân hình rõ ràng rất có mị lực, loại mị lực không giống phụ nữ Châu Á, rất dễ dàng thu hút người khác.
Có thể bởi vì Tôn Nhuế vẫn thường xuyên xích loã trước mặt nàng, nên đối với cơ thể của Tôn Nhuế nàng đương nhiên không có nửa phần ái ngại. Ngược lại khi không lại đem Olwen ra làm ví dụ, nghĩ đến việc một người xa lạ không chút che chắn ở trước mặt mình, đương nhiên thẹn đến mức chỉ nghĩ thôi cũng làm cho mặt đỏ hết cả lên.
" Học tỷ..."
" Khổng Tiếu Ngâm... "
Tôn Nhuế gọi nàng bằng tất cả các danh xưng, đều không nghe thấy Khổng Tiếu Ngâm trả lời. Mới nhắc đến Olwen Mã đó liền thừ người hết cả ra, lại còn đỏ mặt, gọi chị lâu đến như vậy, cũng không chút phản ứng.
" Bee..."
Lần này Tôn Nhuế hét lớn tiếng tên tiếng anh của nàng, Khổng Tiếu Ngâm đúng lúc bị tiếng hét đó theo phản xạ quay trở về nhìn lấy cô. Lại không biết tiểu học muội đột nhiên đem loại ánh mắt sát khí nhìn lấy mình, có vẻ như có gì đó không chút lành mạnh sắp sửa xảy ra.
" Em gọi chị lớn tiếng như vậy để làm gì? " Sao vậy? Vừa rồi lại đột nhiên đem tay nàng đặt lên ngực, sau đó đưa ra vài giả thuyết. Nàng trả lời có điểm nào không đúng, lý nào lại tức giận.
" Phải đó, chỉ có Olwen Mã mới gọi cái tên này của chị ngọt ngào và nhẹ nhàng như thế "
Tôn Nhuế trong một lúc đem quần áo mới mặc vào, đồng thời lấy một chiếc gối trên giường của Khổng Tiếu Ngâm đi thẳng ra sofa. Trong lúc nằm ở sofa nhớ lại những chuyện từ lúc xuống sân bay, cho đến vừa rồi liền không thể không giận dỗi.
" Em đi máy bay mười mấy tiếng qua đây chỉ để ngủ sofa thôi sao? " Đứa nhỏ này cũng không biết lại đột nhiên giận nàng cái gì? Nhưng dù sao Khổng Tiếu Ngâm cũng không thể bỏ mặc không lo.
" Em ngủ sofa kệ em, em có tư cách gì ngủ chung với chị. Em đâu có phải bạn gái chị, chị cũng giới thiệu với người ta rồi đó thôi: đây là Tôn Nhuế, tiểu học muội của mình "
Rõ ràng càng nhắc đến càng tức, tức đến nổi đau bụng luôn. Xứ sở này cũng đâu có phải mấy nơi câu nệ lễ giáo gì đó, bọn họ có lối suy nghĩ thoáng hơn nhiều. Chị tại sao phải nói với Olwen Mã em là học muội của chị, hay chị thật sự không muốn công khai chị đã có bạn gái rồi đi.
" Thì ra Nhuế chính là lại ghen rồi, chị biết lỗi rồi...được chưa? " Đơn giản nàng lúc giới thiệu cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ là thuận miệng nói vài câu. Lại quên mất có người vốn hẹp hòi, sẽ ghim vào bụng tìm thời cơ chất vấn nàng.
" Em ghen cái gì chứ? Chị có giá lắm sao? " Còn cười, chị còn cười ra mặt đến như vậy. Xin lỗi cũng đâu có ai dùng bộ mặt này để xin lỗi, rõ ràng cố tình chọc quê em.
" Phải, phải, chị rất mất giá. Nhuế vào phòng ngủ với chị có được không? Năn nỉ..." Đứa nhỏ này chẳng qua giận dỗi lên cũng chỉ muốn người ta dỗ ngọt, chi bằng cứ day dưa cãi nhau đến sáng, tốt nhất là nói vài câu có phần ớn lạnh một chút, nhưng có thể thuận lợi đem Tôn Nhuế lên giường ngủ một giấc.
" Nể mặt chị lần này thôi, lần sau em không có thèm để ý đến chị nữa " Sofa này có cần mua nhỏ đến vậy không? Nằm một chút đã cảm thấy có chút nhức lưng rồi. Cũng may chị ấy xuống nước trước, nếu không tự nhiên lại đi ủy khuất bản thân.
" Được, lần sau không dám nữa "
Cuối cùng phải đến gần bốn giờ sáng đèn phòng của nàng mới tắt đi, cũng như Tôn Nhuế nói có lòng nhưng không có sức, bất quá mâu thuẫn nhỏ một trận cũng chỉ có thể ôm nhau lên giường ngủ. Đêm hôm đó cũng là đêm đầu tiên sau hơn nửa năm xa nhau, mới tìm lại được loại tư vị ở trong chăn có thêm một người là cảm giác như thế nào.