[Tam Tiếu] Đá Mọc Mầm
Trong nhiều năm qua, Tôn Nhuế không giờ phút nào không muốn Tôn Kỳ Long biến khỏi cuộc sống của cô. Sau khi xảy ra những chuyện liên quan đến Khổng Tiếu Ngâm, cô lại không chỉ đơn thuần muốn hẳn biến khỏi mắt mình, chính là thật lòng cầu mong cho hắn sớm ngày chết đi một chút.
Đã nhiều lần Tôn Nhuế muốn tự mình ra tay giết chết hắn, nhưng giết người đền tội đó vốn dĩ là quy luật trước nay không có ngoại lệ. Nếu như nói tương lai của một người còn phía trước, Khổng Tiếu Ngâm chính là tương lai duy nhất khiến cô luôn luôn phải tự kìm chế mình.
Tại Tôn Gia cô không có cách nào điều tra được gì từ mẹ, nơi duy nhất cô có thể đến chỉ có thể là bệnh viện nơi Tôn Kỳ Long đang nằm lại. Hy vọng có thể từ nơi đó nghe ngóng được một chút tin tức hữu ích, dù sao nếu như cứ tiếp tục ngồi ở nhà cũng không phải là cách.
Đã từng có một lần cô ẩu đả ở phòng bệnh của Kỳ Long, sợ người khác nhìn ra mình chỉ có thể ngụy trang cẩn thận. Tôn Nhuế là sinh viên ngành y, cô tận dụng chiếc blouse trắng giả vờ khoác vào người, sau đó đeo một chiếc khẩu trang cùng mũ y tế là có thể qua mắt được người khác.
Lúc cô đến đó cũng là thời điểm bệnh viện vắng người nhất, những bác sĩ hay điều dưỡng trực ca đều ở tại phòng trực, có một mốc thời gian cố định sẽ đến từng phòng bệnh nhân để thăm khám. Tôn Nhuế từ từ mang trên người bộ dạng của một nhân viên y tế đi đến bên phòng của Tôn Kỳ Long, nhìn thấy phòng của hắn chỉ còn lại đèn ngủ, xem ra đi lần này một chuyến thật lỗ vốn.
" Cứu tôi..."
Trong lúc Tôn Nhuế có ý muốn rời khỏi, cô nghe thấy tiếng người kêu cứu phát ra từ phòng của Tôn Kỳ Long. Xem ra hắn dường như vẫn còn thức, nhưng tình trạng lại không mấy tốt đẹp. Tôn Nhuế dù sao cũng ngụy trang rất kỹ, cho dù cô có vào phòng lúc này cũng không để hắn nhìn ra được người đó là mình.
" Bác sĩ, cứu tôi "
Vừa vào đến phòng,Tôn Nhuế không thấy Tôn Kỳ Long nằm trên giường bệnh, ngược lại có thứ gì đó đang níu lấy chân từ dưới sàn. Tôn Nhuế đem điện thoại gọi vào, phát hiện thì ra Tôn Kỳ Long không biết từ bao giờ đã rơi xuống sàn nhà. Ống truyền dịch trên tay của hắn vỡ ra tung tóe, tình trạng đặc biệt hô hấp khó khăn.
" Cứu tôi với, bác sĩ, bác sĩ..." Ánh sáng phát ra từ đèn ngủ rất tối, hơn nữa Tôn Nhuế lại ngụy trang kỹ, thật chất Tôn Kỳ Long không thể nhìn ra được người mình đang cầu cứu chính là Tôn Nhuế.
Tôn Kỳ Long một tay nắm lấy chân của cô, một tay cố gắng chống đỡ thân mình bò lại phía giường bệnh, hắn muốn bấm vào nút báo động. Với sức lực của hắn hiện tại, tuyệt đối không thể nào ngồi dậy để bấm vào chiếc nút đó. Nhưng cô lại hoàn toàn có thể, chỉ cần cô bấm thay hắn hoặc trực tiếp chạy ra bên ngoài kêu cứu, Tôn Kỳ Long có thể sẽ được cứu chữa kịp thời.
" Bấm vào..." Người hiện tại chắc không phải bác sĩ, nếu không tại sao lại đứng ngây ra đó. Tôn Kỳ Long còn một chút sức tàn, chỉ có thể khẩn trương nhờ người đó bấm hộ mình chiếc nút báo động.
Hiện tại sống chết của Tôn Kỳ Long nằm trong tay của cô, nếu như cô bỏ đi xem như hắn chết chắc rồi. Trong lúc Tôn Nhuế còn một chút lòng trắc ẩn muốn giúp hắn gọi bác sĩ, lại nghĩ đến tên khốn kiếp này từng cưỡng bức đánh đập nàng tàn nhẫn ra sao? Cũng chính vì bỏ trốn, Khổng Tiếu Ngâm xém một chút mất mạng do vụ va chạm giao thông. Sau khi hắn tỉnh lại không chút hối lỗi, ngược lại luôn tìm cách ép nàng vào tù. Hắn không nên sống, không nên sống dù chỉ thêm một ngày nữa.
Nghĩ đến đó Tôn Nhuế thẳng thừng gạt bàn tay yếu ớt của hắn đang giữ lấy chân cô, rất nhanh đã đi ra khỏi phòng bệnh. Cô không trực tiếp ra tay giết hắn, cũng không ngăn cản hắn tìm đến vị trí nút báo động. Chỉ là xem như bản thân chưa từng đến đây, sống hay chết coi như mệnh hắn đã an bày như vậy.
Mặc dù đã nghĩ ra cho mình một cái cớ hoàn hảo nhất, nhưng Tôn Nhuế vẫn không thể nào rời khỏi bệnh viện ngay lúc đó. Được hơn nửa tiếng vẫn không nghe thấy tiếng báo động, sau đó gần 12h có người theo trình tự vào phòng Tôn Kỳ Long kiểm tra, phát hiện hắn đã như vậy nằm chết trên sàn.
Khi nghe tin Tôn Kỳ Long chết đi, Tôn Nhuế nhất thời đứng không vững. Mặc dù không phải cô chính tay giết chết Tôn Kỳ Long, nhưng là chính mắt nhìn thấy hắn ở ranh giới của sự sống chết. Lúc Tôn Nhuế chạy vào thang máy, nhìn thấy một bộ dạng blouse trắng trên người mình mà hoảng sợ. Vài năm nữa cô sẽ là bác sĩ, học tỷ cũng đã từng nói với cô rất nhiều lần: Bác sĩ là để cứu người, chứ không phải giết người.
Bình thường chỉ cần cô học hành không nghiêm túc một chút, chị ấy đã nghiêm khắc dạy dỗ cô phải biết có trách nhiệm với ngành nghề của mình sau này. Nếu như chị ấy biết cô để cho Tôn Kỳ Long tự sinh tự diệt, chị ấy có cảm thấy ghê sợ cô hay không?
Nếu như đêm hôm đó Tôn Nhuế cô không đến bệnh viện, Tôn Kỳ Long vẫn như vậy chết đi. Nhưng ít nhất ra cô không nhìn thấy hắn lúc hấp hối đó, cũng không bị sự tàn nhẫn của mình dọa đến mức cả thân người đều run rẩy. Cô là bác sĩ tương lai, cô là người được người khác sau này giao sinh mạng của họ cho mình cứu chữa. Nhưng hôm nay cô đã gián tiếp giết người, ngày tháng sau này cô làm sao đối diện với hình ảnh chiếc blouse trắng đó khoác trên người mình được nữa.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tôn Nhuế cũng không thể nào về nhà được nữa, chỉ biết trốn trên một góc sân thượng tại một tòa nhà trước đây cô hay đến mỗi khi không được vui. Chưa bao giờ Tôn Nhuế cảm thấy không thể đối mặt với sự run rẩy của bản thân đến vậy, giờ phút đó cô chỉ nghĩ đến nàng, nếu như có học tỷ ở đây thì hay biết mấy. Chỉ cần có chị ở đây, cái chết của Tôn Kỳ Long cũng không đến mức ám ảnh đến vậy.
- -------------
Địa điểm mà Tôn Nhuế gởi qua cho nàng thật sự rất khó tìm, Khổng Tiếu Ngâm lúc lên đến được sân thượng chỉ nhìn thấy Tôn Nhuế ngồi co ro ở một góc vô cùng đáng thương. Đứa nhỏ đó vừa nhìn thấy nàng cái gì cũng không nói, chỉ muốn ở trong vòng tay của Khổng Tiếu Ngâm muốn khóc liền khóc, đem hết tất cả những sợ hãi ở trong lòng một lần trút hết ra.
" Có chị ở đây rồi " Mấy hôm trước nàng còn cho rằng đời này nàng cũng không có cách nào gần gũi với Tôn Nhuế nữa, thậm chí ngay cả gặp còn không muốn gặp. Ngược lại bây giờ lại để cho em ấy mặc nhiên ở trong lòng mình trút đi toàn bộ tâm tư, đối với cái ôm đó của Tôn Nhuế lại không hề bài xích.
" Học tỷ, em thật sự rất mâu thuẫn " Chuyện lần trước cô đã để lại cho nàng quá nhiều thương tổn, lần này lại còn có tính chất nghiêm trọng đến vậy, Tôn Nhuế lại rất sợ nàng sẽ chán ghét mình.
" Em làm chuyện có lỗi với lương tâm? " Tôn Nhuế, cho dù em làm bất cứ chuyện gì với chị, thời gian qua đi có thể mọi thứ sẽ lành lại. Nhưng nếu như em thật sự ra tay giết chết Tôn Kỳ Long, chị không biết đời này làm sao đối diện với em nữa.
" Tôn Kỳ Long hắn chết rồi, học tỷ em không giết hắn, nhưng cũng không hề cứu hắn " Chuyện này trước sau gì Khổng Tiếu Ngâm cũng biết, nếu như để chị ấy thêm một lần nữa thất vọng về cô khi cố tình giấu giếm mọi chuyện, Tôn Nhuế liền nói ra hết một lần.
Cái gì mà giết hay không giết, cứu hay không cứu, nàng thật sự nghe không hiểu. Mất một khoảng thời gian sau khi bình ổn lại, Khổng Tiếu Ngâm sau đó cố gắng khuyên giải Tôn Nhuế nên thành thật kể lại toàn bộ sự việc. Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện lúc đó, Khổng Tiếu Ngâm cho đến cuối cùng cũng chỉ có thể ngước lên bầu trời không chút ánh sao chiếu rọi, hít một luồng khí lạnh.
" Tôn Nhuế, em có biết bản thân em sai lầm lớn nhất không phải là gián tiếp giết chết Tôn Kỳ Long, mà là gặp phải một người như chị hay không? "
Tức giận? Nàng đương nhiên có tức giận. Nhưng suy cho cùng tất cả những hành động tưởng chừng như sai trái của Tôn Nhuế, nguyên nhân đều chẳng phải xuất phát từ nàng hay sao? Từ việc thu dọn chứng cứ cho đến gián tiếp để cho Tôn Kỳ Long tự sinh tự diệt, tất cả nguyên nhân đều chỉ vì nàng mà phát sinh, nàng đối với Tôn Nhuế cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài một tiếng.
" Học tỷ, gặp chính là gặp, không thể thay đổi được nữa "
Phải, gặp chính là gặp, xảy ra chính là đã xảy ra. Tôn Kỳ Long cũng đã chết rồi, bây giờ nàng có truy cứu trách nhiệm gì với Tôn Nhuế, hắn vốn cũng không thể sống lại được. Hiện tại thứ mà Khổng Tiếu Ngâm để tâm nhất chính là Tôn Nhuế từng vào phòng của hắn, có ai đó nhìn thấy Tôn Nhuế từ nơi đó bước ra hay không? Cả nàng và Tôn Nhuế đều không thể đến bệnh viện vào lúc này, hiện tại cũng chỉ có thể chờ đến sáng mai.
Cái chết của Tôn Kỳ Long được bệnh viện kết luận là do sự cố, cũng không có điểm gì khả nghi. Dù sao hồ sơ bệnh án của Tôn Kỳ Long có ghi rõ bệnh tình chuyển biến xấu, đối với việc hắn chết đi như vậy cũng không có điểm gì đáng để nghi ngờ. Trước cửa phòng bệnh của hắn lại không nằm trong góc quay của camera khu vực hàng lang, nên cũng không quay lại được gì. Ba mẹ của Tôn Kỳ Long lúc đến nhận xác con trai, cũng chỉ cho rằng nó xấu số không đợi được đến đợt xạ trị đầu tiên. Ngược lại Lục Trác Kỳ ngay khi nghe tin, đã nghĩ ngay đến Tôn Nhuế.
Trong suốt ba ngày diễn ra tang lễ của Tôn Kỳ Long, Lục Trác Kỳ không ngừng hỏi Tôn Nhuế tối hôm đó đã đi đâu. Đối với câu hỏi này của mẹ, Tôn Nhuế sớm đã có thể liệu trước được. Cô nói rằng mấy hôm nay tâm trạng buồn bực đã đến nhà của Tiểu Miêu cùng cô ấy tâm sự, lúc Lục Trác Kỳ tìm đến nhà Tiểu Miêu hỏi qua, cô bạn này của Tôn Nhuế hết mực khẳng định tối hôm đó Tôn Nhuế đã uống rất say còn ngủ lại tại đây.
Sau khi xảy ra chuyện, tâm trạng của Tôn Nhuế thật sự rất tệ, không thể nào nghĩ ra được nhiều chuyện. Ngược lại Khổng Tiếu Ngâm lại suy nghĩ thấu đáo hơn, nàng biết nhất định Lục Trác Kỳ sẽ nghĩ đến Tôn Nhuế đầu tiên. Nàng đối với Tôn Kỳ Long và Tôn Nhuế đều có dính đến vụ kiện, cho dù nàng đứng ra làm nhân chứng thời gian cho Tôn Nhuế, chính Lục Trác Kỳ cũng không tin. Lúc đó liền nghĩ đến Tôn Nhuế chỉ có một cô bạn thân là Tiểu Miêu, liền đến nhờ Tiểu Miêu giúp đỡ.
Cái chết của Tôn Kỳ Long, cũng đồng thời chấm dứt vụ kiện day dưa trước đó. Sau khi Tôn Kỳ Long chết, Lục Trác Kỳ cũng không có nguyên do gì tiếp tục dồn Khổng Tiếu Ngâm vào tù tội. Có điều đối với chuyện của bọn họ vẫn là hết mực phản đối, nghiêm cấm tuyệt đối Tôn Nhuế qua lại với nàng.
Đợt nghĩ tết lần đó kéo dài hơn bao giờ hết, ai nấy trở về trường tâm trạng vẫn đặc biệt còn lưu lại sự vui vẻ những hôm về nhà. Chỉ có Khổng Tiếu Ngâm và Tôn Nhuế vẫn không sao quên được những ngày tết trải qua vô cùng u ám, dự là rất lâu sau mới có thể hoàn toàn quên đi được.
Có thể nói trong họa được phúc, Khổng Tiếu Ngâm sau chuyện lần đó cũng không còn tránh né cô nữa, nhưng mối quan hệ của họ cũng không thể nói là tốt hơn bao nhiêu phần. Cô hoàn toàn bị mẹ khống chế toàn bộ thời gian, Tôn Nhuế đi học xong phải về nhà, đi chơi phải có tài xế đi theo, ngoại trừ những giờ lên lớp trùng lịch với nàng, mới có thể gặp được nàng ở căn tin trường đại học.
Trước đây Khổng Tiếu Ngâm vốn đã rất hướng nội, sau chuyện lần này càng không muốn tiếp xúc với ai. Lần đó bọn họ chỉ nhìn thấy La Tử Kiện cưỡng hôn nàng, đã đem lên diễn đàn trường nói đến vô cùng khó nghe. Nếu như bọn họ nhìn thấy đoạn clip của nàng và Tôn Kỳ Long, xem ra nàng cũng không còn cách nào ở lại đây học được nữa.
" Tôn Nhuế, tại sao gặp được học tỷ cũng không vui vậy? " Lục Đình suốt cả buổi nhìn thấy Tôn Nhuế thở dài, xem ra chất chứa không ít tâm sự.
" Thật sự rất muốn giống như trước đây, mỗi ngày đều được ở bên cạnh chị, mỗi đêm đều có thể ngủ cùng với chị " Gặp cũng chỉ có thể gặp được nửa tiếng đồng hồ, thời gian lại trôi qua mau như vậy.
" Không lý nào mẹ của Tôn Nhuế chấp nhận con gái yêu nữ nhân, lại không chấp nhận Tiểu Khổng của chúng ta? " Phùng Tân Đoá hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra trong suốt thời gian qua, chỉ cảm thấy người lớn có đôi khi rất vô lý.
Nhắc đến chuyện này lại khiến cho Khổng Tiếu Ngâm chỉ có thể cúi mặt xuống giả vờ như không nghe thấy, chuyện Lục Trác Kỳ nghiêm cấm Tôn Nhuế tiếp xúc với nàng là quá rõ ràng. Hiện tại cũng có thể dựa vào giờ giải lao gặp nhau, nhưng sau này không biết còn phát sinh ra chuyện tồi tệ gì nữa hay không?
" Đợi một thời gian đã, mẹ dù sao cũng rất thương em, mẹ sẽ không nỡ mất em đâu " Tôn Nhuế có vẻ như đang nói với chính mình, nhưng cũng đồng thời cố gắng an ủi Khổng Tiếu Ngâm.
Đối với những lời này, nàng cũng đã nghe rất nhiều lần. Lục Trác Kỳ đương nhiên có thành kiến rất lớn với nàng, sau khi nàng xuất hiện, cháu chồng của bà ấy thì chết, con gái của bà ấy lại có thể vì nàng loại chuyện gì cũng dám làm. Nếu Khổng Tiếu Ngâm ở vị trí của Lục Trác Kỳ, cũng không hy vọng con gái tiếp tục dây dưa với nữ nhân như nàng nữa.
" Hay bà ấy chê Tiểu Khổng của chúng ta nghèo nhỉ? Nè, mình nói cho các cậu biết. Tiểu Khổng học hành giỏi như vậy, nếu như có thể đậu được học bổng đó tương lai muốn sáng lạn bao nhiêu cũng có " Người nhà giàu thông thường chỉ dùng nửa mắt nhìn người khác, bộ không nghe câu " Không ai khó ba đời " sao?
Chuyện học bổng mà trước đây Vương Thiên Hựu đề cập, nàng sớm đã bị nhiều chuyện làm cho quên lãng. Hôm nay nghe Phùng Tân Đoá nhắc lại, liền có một chút động tâm. Nhưng dù sao cũng không nên nghĩ đến nó nữa, Tôn Nhuế vì nàng làm rất nhiều chuyện, không lý nào nàng lại có thể ra nước ngoài du học để lại em ấy một mình. Có vẻ như sẽ rất ích kỷ, nghĩ thôi cũng cảm thấy không thể tiến hành.
" Học bổng gì vậy? Khi nào tổ chức thi? " Vừa rồi chị ấy nghe nói đến loại học bổng này, ánh mắt có một chút sáng lên. Nhưng sau đó lại rất nhanh di dời đi, xem ra không phải không có tự tin đi thi, là vì mình nên không muốn đi thi.
" Không cần phải hỏi, chị không thi. Hết giờ giải lao rồi, em về lớp đi " Khổng Tiếu Ngâm nhìn đồng hồ cũng vừa đúng lúc, có thể kết thúc loại tình huống này.
Mặc dù Khổng Tiếu Ngâm khẳng định nàng sẽ không đi thi, nhưng Tôn Nhuế vẫn muốn tìm hiểu về loại hình này. Theo như đó nếu như đậu vào kỳ thi lần này, Khổng Tiếu Ngâm sẽ phải đến Mỹ du học 3 năm, có nghĩa là ngay cả việc gặp nàng vào giờ giải lao cô cũng không có. Nghĩ đến việc trong 3 năm đó không thể nhìn thấy nàng bằng xương bằng thịt, liền cảm thấy không muốn nhắc lại chuyện này nữa.
" Tiểu Khổng, cậu suy nghĩ xong chưa? Chỉ còn hơn một tuần nữa sẽ hết hạn báo danh, lúc đó cậu muốn thi cũng không được " Vương Thiên Hựu thật sự cảm thấy tiếc cho Khổng Tiếu Ngâm, cơ hội ở ngay trước mắt lý nào lại không nắm bắt.
" Đừng nói nữa Thiên Hựu, mình sẽ không thi đâu. Nhuế vì mình đã làm rất nhiều chuyện. Yêu một người không thể chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân, như vậy là quá ích kỷ rồi " Giống như Phùng Tân Đoá nói, nếu nàng có thể đến Mỹ du học, tương lai đương nhiên tốt hơn. Có điều, bỏ đi, tốt nhất đừng nhắc lại nữa.
Cuộc hội thoại đó Tôn Nhuế trong lúc ra về, đi ngang qua dãy hành lang lớp của học tỷ đều đã nghe hết, cơ hội lần này quả thật bỏ đi sẽ phải đợi không biết đến năm nào. Học tỷ là một sinh viên giỏi, chị ấy một khi đi thi nhất định có thể giành được loại học bổng này. Nguyên do duy nhất chính vì cô, Tôn Nhuế trong nhất thời nhớ lại câu nói vừa rồi của chị ấy.
Yêu một người không thể chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân...
————
TBC