[Tam Tiếu] Đá Mọc Mầm

Chương 30




Bên ngoài khung cửa sổ bệnh viện, đâu đó nghe thấy vài âm thanh những cơn gió lay vào những tán cây xào xạc. Nơi này mọi thứ quả nhiên vô cùng tĩnh mịch, đến mức có thể nghe thấy những âm thanh người thường không chú ý. Hôm nay nàng cuối cùng cũng đã có thể xuất viện, từ sớm Lục Đình cùng với Phùng Tân Đoá đã đến bệnh viện giúp nàng thu dọn. Vừa rồi Tôn Nhuế cũng có đến đây, hiện tại có lẽ vẫn đang ở tầng dưới giúp nàng thanh toán viện phí.

" Cậu vì chuyện tiền viện phí mà buồn lòng à? " Dù sao cũng là bạn cùng phòng nhiều năm, nghe thấy một tiếng thở dài của Khổng Tiếu Ngâm, Phùng Tân Đoá phần nào đoán được nàng đang có loại suy nghĩ gì?

" Mình nằm viện nhiều ngày, lại còn phải phẫu thuật. Xem ra tiền viện phí liền không nhỏ..."

Tuy rằng Tôn Nhuế nói với nàng bản thân có thể lo được tiền viện phí, nhưng dù sao Khổng Tiếu Ngâm vẫn cảm thấy có chuyện không đúng. Bản thân tiểu học muội chưa làm ra tiền, số tiền hiện tại cũng là của ba mẹ cho cô dùng để chi tiêu. Bây giờ lại rút ra một khoản lớn chỉ để lo cho nàng, có cảm giác như mang nợ nhà họ Tôn của họ.

" Cậu là bạn gái của nó, nó lo cho cậu là lẽ đương nhiên. Hơn nữa đây là tai nạn ngoài ý muốn, cũng đâu phải cậu đua đòi ăn chơi làm tiền nó " Về chuyện này Lục Đình cảm thấy Khổng Tiếu Ngâm suy nghĩ nhiều rồi, dù sao họ Tôn đó cũng không phải dạng thiếu thốn gì.

Không lâu sau Tôn Nhuế liền quay trở lại phòng bệnh, nhưng lại đem đến một tin tức khiến mọi người cảm thấy có chút ngạc nhiên. Nghe nói tiền phẫu thuật và viện phí suốt mấy ngày nay, đều đã được người gây ra tai nạn cho nàng đóng trọn gói. Theo như người dân chứng kiến, học tỷ là do hoảng loạn chạy sang đường người ta tránh không kịp. Xét theo lý cũng không phải đền tiền, nhưng chủ chiếc xe này lại ra tay cũng hào phóng lắm.

" Ai lại tốt tính vậy chứ? Dám chừng lại có ý muốn tiếp cận học tỷ của em đó " Thời đại bây giờ đụng chết người còn lái xe bỏ trốn, ít ai không phải lỗi do mình còn bỏ tiền ra nộp viện phí cho người khác.

" Không phải đâu, chủ xe là phụ nữ trung niên. Nghe nói bà ấy ở Mỹ nhiều năm, đây là lần đầu lái xe khi trở về Bắc Kinh. Tốc độ chiếc xe vượt quá mức quy định, nên bà ấy nhận toàn bộ lỗi về mình " Không chờ đến Lục Đình nhắc nhở, Tôn Nhuế sớm đã đem thông tin của tài xế chiếc xe đó điều tra qua.

Chuyện tiền viện phí xem như có thể không nghĩ đến nữa, nàng cũng đỡ phần nào cảm thấy mắc nợ người khác. Nếu như đúng như Tôn Nhuế nói đó là một phụ nữ trung niên là được rồi, ngược lại là một chàng trai nào nữa, thật sự Khổng Tiếu Ngâm không dám nhận loại ân tình có chút kỳ lạ này.

Ký túc xá không còn nhộn nhịp như trước, đi qua mấy dãy hành lang đều thưa thớt người qua lại. Vào thời điểm này chính là lịch nghỉ tết của sinh viên trường đại học, những tân sinh viên như Tôn Nhuế sớm đã trên đường trở về quê. Chỉ có những sinh viên năm ba, năm tư như Phùng Tân Đoá và Lục Đình vẫn còn ở lại thêm một ngày.

Hai hôm trước nàng đã gọi về nhà, nói với ba mẹ năm nay nàng không thể về quê ăn tết cùng họ. Hiện tại nàng cả người đầy thương tích không thể ngồi xe đường dài, cũng không muốn mang bộ dạng thê thảm như vậy khiến ba mẹ lo lắng. Ba mẹ nghe nói nàng không về được, thanh âm có một chút buồn bã. Cũng may nàng học ngành y, liền có thể viện lý do trực bệnh viện để hợp thức hóa hơn lý do không về.

" Tiểu Khổng, mình ở lại với cậu, tết thôi mà năm nay không ăn thì năm sau ăn " Mặc dù Phùng Tân Đoá cũng rất ít khi có dịp về thăm nhà, nhưng hiện tại làm sao có thể để Khổng Tiếu Ngâm một mình ở lại ký túc xá.

" Em học vẽ thì lấy cớ gì ở lại đây? Bộ em nói với ba mẹ ở lại Bắc Kinh đi vẽ tranh tết sao? " Nếu như cần có người ở lại cũng đâu cần tới Phùng Tân Đoá, Lục Đình có nhà ở Bắc Kinh còn không phải tiện lợi hơn sao? Buổi sáng có thể đến ký túc xá chăm sóc cho Khổng Tiếu Ngâm, tối đến về nhà mình ngủ liền tiện lợi.

Trong lúc hai người bọn họ thi nhau tranh phần ở lại, Tôn Nhuế lại không biết mình rốt cuộc phải làm sao nữa? Mẹ hiện tại đối với cô kiểm soát vô cùng nghiêm ngặt, thậm chí mẹ còn lên thẳng phòng công tác sinh viên xin lịch nghỉ tết lớp của cô. Nội trong hôm nay ra lệnh cho Tôn Nhuế phải quay về nhà, không thể dùng bất cứ một lý do gì để ở lại đây cả.

" Chị cũng không có vấn đề gì, Đại Ca qua lại giúp chị mua đồ ăn là được rồi. Em và Đoá Đoá thu xếp về nhà đi, để ba mẹ trông " Kể từ lúc về lại phòng cho đến bây giờ, nàng cũng nhìn thấy Tôn Nhuế luôn là cúi gầm mặt xuống đất, đối với việc ở lại với nàng là lực bất đồng tâm.

" Học tỷ, em sẽ tìm cách để lén đến thăm chị. Em cũng đã nói sẽ đón giao thừa cùng với chị, nhất định sẽ giữ lời " Dạo trước Tôn Nhuế còn dự định nghĩ cách theo Khổng Tiếu Ngâm về quê của chị ấy, cùng chị ấy trải qua cảm giác đón khoảnh khắc chuyển giao. Nhưng bây giờ liền không thể theo dự tính, vậy thì cùng nhau đón ở Bắc Kinh vậy.

Đối với chuyện xảy ra mấy hôm nay giữa Tôn Nhuế và mẹ, Khổng Tiếu Ngâm không hề biết đến, chẳng qua chỉ khuyên răn Tôn Nhuế nên cùng gia đình ở nhà yên ổn ăn một cái tết đầm ấm. Nhưng tiểu học muội lại khẳng định vào đêm giao thừa nhất định đến tìm nàng, đối với chuyện này Khổng Tiếu Ngâm cũng chỉ có thể gật đầu cho có lệ. Dù sao nàng cũng không nghĩ có khả năng xảy ra, nhưng lại không muốn làm cho Tôn Nhuế mất hứng.

Chiều hôm đó Tôn Nhuế cùng Phùng Tân Đoá đồng loạt rời khỏi ký túc xá, nhưng Tôn Nhuế không vội về lại nhà lớn liền đi đến chỗ của Tôn Kỳ Long. Mấy hôm nay Vu Tử Lăng cũng không đến đây thêm lần nào, ngay cả mẹ cũng ít khi tìm đến. Nếu như trước đây mẹ sẽ cảm thấy tội nghiệp cho Tôn Kỳ Long, nhưng sau khi mẹ biết cô bị hắn đánh tàn bạo như vậy liền có một chút biến đổi. Dù sao đối với mẹ mà nói, con gái của bà ấy không thể chịu bất cứ tổn thương nào.

" Vết thương của anh ta sao rồi? " Tên khốn này nhiều ngày không tỉnh, không phải có chuyển biến xấu đó chứ?

Ngay khi nhìn thấy Tôn Kỳ Long vẫn mê man trên giường, Tôn Nhuế liền tìm đến bác sĩ theo dõi bệnh án của anh ta. Được biết sở dĩ Tôn Kỳ Long bán sống bán chết như hiện tại, có thể nói không phải hoàn toàn dựa vào vết thương ở động mạch. Tên này bình thường một thân kiện tráng, sức khỏe cũng không tính là tệ. Nhưng cũng ở lần nhập viện này lại vô tình phát hiện hắn mắc bệnh ung thư, đã đi đến giai đoạn gần như phải sử dụng xạ trị. Có lẽ trước đó từng có vài dấu hiệu nhận biết, nhưng do hắn quá chủ quan nên không để ý đến nó. Hiện tại một lần cứu hắn qua khỏi vết thương bị cắt động mạch, nhưng lại phát hiện hắn cũng không sống được bao nhiêu lâu nữa.

" Nè, hắn muốn chết cũng nên đợi vài tháng sau mới chết. Hắn bây giờ chết đi, còn không phải để học tỷ gánh tội oan sao? " Xạ trị thành công cũng sống được năm ba năm, nhưng thất bại liền không cần nói đến nữa. Còn nếu như không can thiệp gì cả, có thể vài tháng sau thôi liền bộc phát chết lúc nào cũng không hay.

" Tôi chỉ là bác sĩ, công việc của tôi là chữa trị và đưa ra lời khuyên tốt nhất cho bệnh nhân. Sau khi cậu ta tỉnh lại, tự cậu ta sẽ quyết định có xạ trị hay không? " Vừa rồi cô gái này có yêu cầu ông ta không nói ra bệnh tình cho hắn biết, tuy không hiểu mục đích nhưng trái với đạo đức nghề nghiệp liền không đồng ý.

Lúc đầu Tôn Nhuế còn bị thái độ không hợp tác của vị bác sĩ kia làm nổi đóa, nhưng bình tĩnh suy nghĩ lại lời của ông ta nói liền tìm thấy biện pháp. Ông ta khẳng định với cô tình trạng tệ hại của hắn hiện tại là do căn bệnh ung thư đúng lúc khởi phát, không phải do vết thương do học tỷ gây ra. Có nghĩa là nếu như bây giờ hắn chết đi, cũng không liên quan đến chị ấy nữa rồi. Trong nhất thời cô liền nghĩ làm sao để có thể ngay lập tức tiến hành xạ trị cho hắn, còn phải khiến cho cuộc xạ trị đó thất bại ngay lần đầu tiên.

" Nhuế, cho dù em vì chị mới theo ngành y. Nhưng một khi em đã chọn con đường này, liền phải nhớ ở trong bất cứ hoàn cảnh nào, bác sĩ là để cứu người chứ không phải để giết người "

Lời nói mỗi một đêm học tỷ đều nhắc nhở sau khi phụ đạo cho cô, trong nhất thời liền hiện lên khi Tôn Nhuế có suy nghĩ lệch lạc. Cô vì muốn Tôn Kỳ Long không thể tiếp tục gây hại cho Khổng Tiếu Ngâm, liền tìm mọi cách để hợp thức hóa chuyện muốn giết hắn thông qua căn bệnh đó. Nhưng một khi loại chuyện này rơi vào tai học tỷ, cả đời này của chị ấy, nhất định không bao giờ chấp nhận sống cùng một người có lòng dạ tàn nhẫn như vậy.

Bỏ đi, dù sao hiện trường ở nhà hắn cô cũng đã thu dọn sạch sẽ. Hắn sau khi tỉnh lại cho dù muốn tố cáo học tỷ cũng không có bằng chứng, ai chứng minh được là hắn bị người nào đâm chứ? Hơn nữa nếu như hắn tỉnh lại biết mình bị ung thư sắp chết, chắc cũng không còn tâm trí để ý đến người khác.

- ------------

Lục Trác Kỳ đối với chuyện Tôn Nhuế đúng hẹn quay về nhà liền có phần hài lòng, còn nói với Tôn Nhuế đợi sau khi Tôn Kỳ Long tỉnh lại sẽ thay cô đòi lại công bằng vết thương ở bã vai. Những ngày ở nhà trải qua thập phần buồn chán, đa phần đều phải trốn vào phòng gọi facetime cho học tỷ.

" Đại Ca có mua đồ ăn trưa cho chị chưa? " Giờ này so với mọi hôm vẫn còn sớm, chẳng qua Tôn Nhuế chỉ muốn nhắc nhở một chút.

" Cậu ấy ra ngoài mua rồi, không cần lo cho chị " Tuy rằng chỉ thông qua một thiết bị, cũng nhìn thấy gương mặt nhăn nhó bất lực của tiểu học muội.

Kể từ khi cô về nhà cho đến nay, ngày nào xin ra ngoài mẹ cũng cho tài xế đi theo. Chỉ cần cô có ý định về trường đại học, sẽ lập tức bị gọi về thông báo tình hình. Tôn Nhuế chính là cảm thấy đêm giao thừa, lời hẹn đó cuối cùng không biết làm sao để thực hiện nữa.

Mỗi một ngày Tôn Nhuế đều cố gắng ngoan ngoãn ở nhà, trước mắt có thể để cho mẹ bớt đề phòng với cô hơn. Dạo gần đây Tôn Nhuế về phòng ngủ rất sớm, dù sao không ra bên ngoài tìm nữ nhân đó muốn ngủ bao lâu cũng được. Có điều Lục Trác Kỳ không nghĩ rằng, ngay cả đêm giao thừa Tôn Nhuế cũng không muốn thức đón năm mới.

" Bên ngoài quảng trường năm nay pháo hoa cũng được chuẩn bị hoành tráng hơn, con không muốn đi xem sao? " Tôn Duệ Minh lâu ngày mới có dịp ở nhà, nhưng sau khi trở về thấy con gái có vẻ lúc nào cũng ủ rũ. Không giống như trước tươi cười hoạt bát, mới học đại học nửa năm đã có nhiều phiền não đến vậy rồi sao?

" Chen lấn chỉ mệt mỏi thêm, con chỉ muốn ngủ thôi. Ba mẹ đi xem với nhau là được rồi, cũng ít khi nào ba mẹ có dịp cùng ăn tết tại Bắc Kinh " Dùng xong cơm tối Tôn Nhuế liền ngáp ngắn ngáp dài quay về phòng, đối với chuyện ra ngoài tỏ ra không có hứng thú.

Có nhiều chuyện Tôn Duệ Minh trong mấy tháng qua không nắm rõ, nhưng con gái tính tình trước giờ đều tự ý quyết định, nó không muốn đi dù có trói lên xe cũng tìm cách nhảy xuống. Nhiều năm qua mới có dịp cùng nhau đón tết tại Bắc Kinh, Tôn Duệ Minh cũng dự định sẽ đưa bà xã đi đến quãng trường lớn xem pháo hoa. Họ trước đây lúc còn trẻ cũng quen nhau trong đại hội bắn pháo hoa, đối với nó liền muốn ôn lại kỷ niệm.

Bên trong phòng Tôn Nhuế dự đoán tầm khoảng mười một giờ ba mẹ sẽ ra khỏi nhà, quả nhiên chỉ trễ hơn mười phút. Sau khi ba mẹ rời khỏi, Tôn Nhuế từ cửa sổ phòng mình leo ra bên ngoài. Tuy rằng hành động đó khá nguy hiểm, nhưng loại chuyện trốn nhà đi chơi này không chỉ làm một lần. Đối với việc làm này cô từ lâu đã trở nên thành thục, có điều lần này không còn là đi tụ tập với đám lưu manh bên ngoài nữa.

Mấy hôm nay không phải không muốn leo cửa sổ trốn đi, chẳng qua nếu như trốn đi bị thất bại sẽ không có cơ hội đi vào tối nay nữa. Bây giờ họ đã đến quảng trường, gia nhân trong nhà thì phân nửa đã về quê ăn tết. Có thể nói ngoài ông bác làm vườn, hầu như không có người chú ý đến khu vực cửa sổ của Tôn Nhuế.

" Con lại trốn ra ngoài đi chơi sao? " Lúc Tôn Nhuế xuống được bên dưới, liền bị bắt tại trận.

" Bác Lâm, bao nhiêu năm nay bác cũng thấy con thay đổi thế nào? Hiện tại có việc rất gấp, nếu con không đi sẽ hối hận cả đời " Bác Lâm nhiều lần bắt quả tang cô, nhưng thông thường khổ nhục kế của Tôn Nhuế đều qua được trót lọt.

Lần này cũng không mất quá nhiều thời gian, cũng vì mấy năm nay cô thật sự thay đổi theo chiều hướng tốt lên. Bác Lâm tin rằng cô không đi tìm đám lưu manh đó nữa, ngược lại cảm thấy bất quá chỉ có việc làm vườn thôi, bị ông bà chủ đuổi việc cũng có cô chủ nhỏ hứa sẽ bảo kê cho một công việc mới.

" Cô đi tới mấy giờ về? Có cần truyền tin không? " Ông bà chủ phỏng chừng hơn mười hai giờ hơn sẽ về đến, nếu Tôn Nhuế đang leo cổng vào gặp họ sẽ không còn đường nào chối cãi.

" Đi nguyên đêm ạ "

Chỉ để lại một câu nói liền trực tiếp chạy ra khỏi nhà theo cổng phụ, xem ra đúng là có chuyện rất gấp. Nữ nhân ra bên ngoài giờ này không phải gặp bạn trai đó chứ? Lại còn ở nguyên đêm, bọn nhỏ bây giờ cũng thật là quá phóng túng rồi.

- ----------

Nếu như mấy ngày trước còn có một vài phòng sáng đèn, đến ngày hôm nay cũng chỉ còn mỗi căn phòng của nàng có người lưu lại. Không đúng, còn có cả phòng của bảo vệ trực khu nữa. Nhưng phòng của bảo vệ so với phòng của nàng, cũng thật là không ở trong tầm mắt của nhau.

Cả một khu ký túc xá vắng vẻ, khó trách có một loại không khí làm người khác hoảng sợ. Nhưng người như Khổng Tiếu Ngâm ngay cả xác chết cũng nhìn thấy không ít, loại chuyện bị mấy loại tâm linh hù doạ cũng từng chứng kiến khi đi thực tập. Từ lâu đã luyện nên một tinh thần thép, hiện tại cũng không tính là sợ hãi loại không khí này.

Có điều thứ nàng sợ lại là con người bằng xương bằng thịt thì đúng hơn, mỗi năm đều nghe nói mỗi dịp sinh viên nghỉ tết, bọn trộm liền lẻn vào ký túc xá cạy không ít phòng. Vừa rồi nàng sớm đã đem tất cả cửa đóng kín, cố gắng lên giường nghỉ một chút. Không biết có phải thần hồn nát thần tính không? Sao lại có cảm giác cửa giống như bị cạy vậy?

Khổng Tiếu Ngâm nhìn vào điện thoại đã sắp bước qua 12h, xem ra Tôn Nhuế hiện tại đang cùng ba mẹ đón giao thừa. Đối với chuyện Tôn Nhuế sẽ đến đây, nàng từ lâu đã cảm thấy không thể trông đợi.

Cửa lớn vừa rồi đã khoá cẩn thận, hiện tại có một cánh bị bật ra. Khổng Tiếu Ngâm khẳng định chắc chắn là có trộm, hiện tại nàng muốn chạy cũng không chạy được nữa. Chỉ có thể lấy cây gậy bóng chày của Tôn Nhuế, leo lên giường kéo rèm giả vờ ngủ say, nếu như hắn chỉ muốn vào trộm đồ, nàng cũng không nghĩ sẽ xem nhẹ mạng mình để ngăn cản. Nhưng tên trộm này rõ ràng từng bước tiến đến bên cạnh giường, Khổng Tiếu Ngâm một tay nắm chặt lấy cây gậy bóng chày chuẩn bị tự vệ một phen.

" Học...a "

Tôn Nhuế chỉ là muốn kéo rèm đưa nàng ra ngoài, như thế nào liền xém một chút bị đánh một gậy. Cũng may lúc học tỷ cầm cây gậy đánh cô, liền đánh trúng thanh giường trên. Bất quá cây gậy chỉ là rơi xuống đập thẳng vào chân cô, dù sao cũng đỡ hơn cái đầu vừa rồi nếu gánh phải.

" Nhuế, sao lại là em? "

Quả nhiên tiểu học muội tìm đến vào đêm giao thừa, nàng còn chưa nhìn thấy chân của Tôn Nhuế có gặp vấn đề gì không? Đứa nhỏ đó trực tiếp kéo nàng ra ngoài, còn là hướng về phía sân thượng ký túc xá hấp tấp như sắp bị chậm trễ chuyện gì đó.

Thì ra Tôn Nhuế muốn đưa nàng lên sân thượng ký túc xá, vì nơi này có thể toàn cảnh nhìn thấy pháo hoa được bắn tại quảng trường lớn. Khổng Tiếu Ngâm vừa ổn định lại hô hấp không lâu, khi tiếng pháo hoa đầu tiên được bắn lên, hô hấp nhất thời lại một lần nữa trở nên hỗn loạn. Lại không giống như vừa rồi leo nhiều bậc thang đến như vậy, chẳng qua tiểu học muội đem hai tay cố định đầu của nàng. Từ từ chạm khẽ vào vành môi, sau đó len lỏi đi vào trong khuôn miệng. Pháo hoa liên tục được bắn lên, trắng sáng cả một vùng. Giao thừa vốn dĩ năm nào cũng có, nhưng giao thừa có chị đây là lần đầu tiên.

———

TBC