Tàm Thực

Tàm Thực - Chương 14




Một giọt nước tinh khiết trong trẻo, bị màu xanh lục nhẹ nhàng khoan khoái phủ lên.

Trên một phiến lá cây tươi tốt, sau đó, lặng yên lăn xuống, mãi đến khi có âm thanh vang lên giữa bóng tối, bắn lên những vệt nước ánh màu xanh lục.

Màu xanh lục càng ngày càng dày đặc bao trùm lên xung quanh, cuối cùng hòa tan vào màu đen đậm đặc.

Tiếu Triệt trừng lớn hai mắt.

Bởi vì cậu phát hiện bản thân thế nhưng lại đang ngồi trên một đồng cỏ rộng lớn.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, tầm mắt cậu vẫn đang mơ mơ hồ hồ. Chỉ có thể nhìn thấy những bụi cỏ rậm rạp cao ngang ngực, cùng những đóa hoa màu trắng nở rộ, dập dờn theo gió. Mũi hình như bị cái gì đó chặn lại, nên không ngửi được mùi hương gì, một loại cảm giác hoảng sợ cùng thống khổ không tên cứ dâng trào trong cậu.

Lúc này, cậu mới để ý đến trước mặt mình, có một bé trai đang đứng. Tóc đen áo trắng.

“Tiểu Triệt, đừng khóc.”

Khóc?

Tiếu Triệt dùng tay quẹt mặt, quả nhiên, đều là nước mắt. thế rồi, cậu kinh ngạc phát hiện bàn tay mình rất nhỏ…

Là đang nằm mơ sao?

Có lẽ nào, là giấc mộng về thời thơ ấu?

Vậy thì đứa nhỏ đối diện là ai? Tại sao bất luận cậu có dụi mắt thế nào cũng không nhìn kĩ được nó?

Tiếu Triệt mở miệng, nhưng không nói nên lời.

Khuôn mặt mờ ảo của đứa nhỏ ngồi xổm trước mặt Tiếu Triệt, dùng đôi bàn tay ấm áp cùng dịu dàng nâng mặt cậu lên, cho đến khi trán cậu cùng nó dán sát vào nhau.

Có vài giọt chất lỏng nóng hổi rơi xuống mặt Tiếu Triệt, tay đứa bé đang run rẩy.

Thật kì lạ, rõ ràng bản thân nó còn run rẩy, thì còn muốn an ủi người khác làm gì chứ.

Vào lúc Tiếu Triệt đang nghĩ như vậy, thì giọng nói chút non nớt, mất tiếng của đứa bé truyền đến. Giọng nó đứt quãng:

“Tiểu Triệt, không cần sợ. Em chính là anh… Anh cũng là em… Anh… Anh nhất định sẽ bảo vệ em.”



Khi Tiếu Triệt tỉnh lại, đầu cậu choáng váng nặng nề.

Mơ hồ một lúc lâu, cậu mới ý thức được bản thân đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, không phải giường của cậu. Người thiếu niên tóc trắng đang ngồi bên cạnh.

Trên giường bày đầy mấy quyển tranh vẽ.

Thiếu niên tóc trắng ngồi dưới thảm trải sàn đối diện với cậu, khuỷu tay chống ở mép giường, tay trái trắng bệch tựa vào má, mu bàn tay phải nâng lên, dùng hai đầu ngón tay lật lật từng tờ từng tờ giấy màu sặc sỡ.

“Tỉnh rồi à?” Thiếu niên nói mà không ngước mặt lên.

“Ừm.” Đầu Tiếu Triệt rối loạn, không nhớ được vừa rồi đã phát sinh chuyện gì. Nghĩ nghĩ một lúc, mới nhớ lại ban nãy ở phòng đàn có gặp tên này, sau đó hắn làm ra một số hành động kỳ quái, còn có giấc mộng quái lạ mới vừa mơ thấy…

Tiếu Triệt rõ ràng có chuyện muốn hỏi, nhưng cái quyển tranh vẽ sặc sỡ kia lại hấp dẫn cậu trước. Cậu hướng đến gần thiếu niên, đưa tay lật qua lật lại tập tranh, có chút khinh bỉ nói: “Tranh vẽ trừu tượng như vậy, là trẻ con vẽ à?”

“Tôi vẽ.” Thiếu niên giương mắt, “Vẽ lúc nhỏ.”

Tiếu Triệt giật nảy người, không chút khách khí giật lên xem, vừa xem vừa bình luận: “Nếu vẽ lúc nhỏ, mà vẽ ra nhiều như này thì cũng khá lắm rồi, có điều hơi trừu tượng thôi ha ha ha. À, nhân vật chính là cái gì vậy? Đầu to thân nhỏ, cơ thể màu cà phê, tranh vẽ động vật hả? …A, là động vật đúng không? Mèo? Khỉ? Ui, là gấu chứ hả?”

“Là gấu.”

“Ha ha, đề tài là?”

“Truyện cổ tích.”

“Ồ… Kể về gì?”

Thiếu niên suy nghĩ một chút: “Một ước vọng. Một con gấu nhỏ vì ước vọng đấy, mà không ngừng nỗ lực cố gắng.”

“Truyện cổ tích, thể loại khuyến khích động viên à?”

Tiếu Triệt kỳ thực chỉ là thuận theo thiếu niên tùy tiện hỏi cho có thôi.

Nào ngờ thiếu niên ngước mắt lên, dùng đôi mắt màu lam tím thông qua ánh nến ấm áp nhìn vào mắt Tiếu Triệt, tựa như chỉ cần thông qua cái nhìn, cũng có thể tiến vào đáy lòng cậu: “Muốn nghe tôi kể sao?”

Tiếu Triệt đối với câu chuyện này của hắn cũng không thấy hứng thú lắm. Huống hồ mới liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, thấy nó chỉ 4 giờ sáng, cậu thực sự mệt rã rời rồi.

Thế nhưng, vào lúc thiếu niên dùng đôi mắt ấy nhìn cậu, không biết vì cái gì, cậu lại cảm thấy nếu mình không nghe, thiếu niên sẽ rất thương tâm, giống như ngày ấy ở phòng đàn, sau khi bị cậu đánh thì lộ ra vẻ mặt kia vậy. Cho nên Tiếu Triệt có chút khó chịu hừ một tiếng: “Tôi nếu không có hứng thú thì hỏi làm gì?”

Quả nhiên, thiếu niên nở nụ cười hạnh phúc.

Tiếu Triệt sửng sốt vài giây,

Bởi vì, cậu lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên cười như vậy.

Trước đây, nét cười của hắn, đều chỉ trào phúng, thăm dò, tà ác, tàn khốc, còn ngay lúc này, hắn lại như một đứa trẻ, cười đến ngọt ngào, rất đơn thuần.

Hắn rủ mắt xuống, bắt đầu lật từ tờ đầu tiên, giọng nói trầm thấp tràn đầy nhu hòa từ từ lấp kín căn phòng:

“Đây là một vương quốc của gia đình gấu. Gấu mẹ, gấu ba ba cùng hai gấu con sống cùng nhau, rất hạnh phúc. Gấu mẹ là người xinh đẹp nhất trong thành, ở nhà cũng là người phụ nữ có đức hạnh. Bà có một vườn hoa hồng rất đẹp, nghe nói ngay cả thiên thần cũng sẽ tới ấy du ngoạn. Còn gấu ba ba là một thương nhân tài giỏi, mỗi lần về nhà, đều sẽ đem về các món đồ, nước hoa, bông hoa, kẹo, sách vở, không thiếu thứ gì từ các nơi…”

Tiếu Triệt chống đầu nghe thiếu niên kể chuyện xưa.

Có lẽ vì quá buồn ngủ, nên thanh âm thiếu niên trở nên mơ hồ, vẻ mặt cùng động tác của hắn cũng trở nên mông lung.

Ánh sáng u ám phủ lên mái tóc trắng của thiếu niên cùng làn da nhu hòa, cũng làm dịu đi tơ máu trong mắt hắn. Nhìn qua, mái tóc mềm mại ấy tựa như bị dát lên một lớp ánh vàng, sắc mặt cũng toát ra vẻ tinh thần phấn chấn.

Lông mi rủ xuống rung động theo từng cái chớp mắt, lúc thì bình tĩnh, khi thì rung rung. Lưu lại bóng mờ nhợt nhạt trên gương mặt thiếu niên.

… Đáng chết.

Tại sao lại cảm thấy cái tên này… Cũng khá đẹp mắt cơ chứ?!

Tiếu Triệt cho rằng mắt mình có vấn đề rồi, nên liền nhắm mắt lại.

Ai biết mới vừa nhắm mắt, thì cơn buồn ngủ nhấn chìm cậu. Chưa tới nửa phút, cậu liền rơi vào mộng đẹp.