Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tâm Thiêu

Chương 6




Hai vợ chồng họ Tống vốn không quen thân với nhà họ Lương, nhiều năm trước họ sống tại Hương Cảng, nhờ ông nội Lương Chấn và ông nội Tống Đình có quan hệ tốt, thế hệ con cháu sau này mới biết đến nhau. Khi Tống Đình còn nhỏ, Lương Chấn và người nhà đều tới dự tiệc đầy tháng của cậu.

Tống Đình khi ấy nhỏ xíu nhưng vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu khác hẳn đám trẻ con nhăn nheo khác. Lương Đạc nhìn cậu một lúc, nói em Tống giống y bé gái, tên cũng giống con gái.

Ông nội Tống Đình nghe thấy mới kể cho mọi người nghe về cái tên này. Cháu trai nhà họ Tống đều được đặt theo các địa danh từ xưa, Đài, Lầu, Thượng… đều được đặt hết rồi, bây giờ chỉ còn cái tên Đình mà thôi, đành đặt cho đứa cháu nhỏ này tên Tống Đình.

Ông còn xua tay nói: “Hai thằng con nhà tôi không chịu đổi tên khác, nói là không thể làm trái truyền thống. Cái tên này đúng là hơi nữ tính thật, sợ là thằng bé lớn lên trách tôi mất. Thôi thì lấy nhũ danh là Lộ Tử, mong cho nó sau này bình an.”

Câu chuyện này chẳng phải chuyện cười, nhưng trong tiệc đầy tháng vui vẻ lại khiến mọi người cười rộ lên.

Lần thứ hai Lương Chấn nghe thấy tên Tống Đình là sáu năm sau đó, ba hắn trở về từ Hương Cảng, nói nhà họ Tống sinh được một thiên tài, nhưng mà cậu ít nói, ít tiếp xúc với người khác nên không ai phát hiện ra.

Nhưng trên mặt ông không có nửa điểm vui mừng, bởi vì lần này ông đến Hương Cảng vì Tống Đình được chẩn đoán là có xu hướng tự kỷ. Ngày ông rời Cảng, bố mẹ cậu cũng đưa cậu ra nước ngoài chữa trị.

Sau đó, Lương Chấn nghe nói Tống Đình là người nổi tiếng trong giới trẻ tại Hương Cảng, bởi vì cậu chơi bài rất đỉnh, một mình có thể cân cả một nhóm mà không ai dám hó hé gì. Họ chỉ dám nói linh tinh sau lưng cậu, còn lan tin đồn rằng Tống Đình đang đánh bài trên tầng hai, chỉ cần liếc mắt là biết một bàn dưới tầng một thắng thua bao nhiêu.

Mấy chuyện này không đủ gây ra một cơn sóng nhỏ trong cuộc đời Lương Chấn. Có lẽ, chuyện gây ảnh hưởng đến hắn là năm hai mươi lăm tuổi, vừa du học trở về Hương Cảng. Khi ấy, hắn ngủ lại nhà họ Tống một thời gian, vừa bước vào sân lớn đã thấy Tống Đình ngồi hóng mát. Cậu măc áo ba lỗ rộng và quần đùi, lộ ra cánh tay cẳng chân thon dài, trên đùi ôm một con mèo trắng. Mèo nhỏ thấy người lạ, giật mình chạy mất, Tống Đình cũng chậm rãi đứng lên, đi theo nó ra sau nhà.

Ông nội Tống cười nói: “Lộ Tử từ bé đã không ngoan như vậy, nói mãi không sửa được, cháu thông cảm.”

Sau đó hắn tới đây càng nhiều hơn, dường như tháng nào cũng đến đây ngủ ké mấy ngày. Con mèo trắng của Tống Đình cũng quen hắn rồi, vậy mà Tống Đình vẫn như cũ, lạnh nhạt không quan tâm tới hắn.

Chỉ khi Tống Đình cùng hắn đi biển về, trên mặt cậu mới mang theo ý cười. Lương Chấn lập tức sai người mua thuyền, là du thuyền bốn tầng, nhưng lại không thể đưa Tống Đình cùng đi, đến một vùng biển xa lạ không ai biết.

Lương Chấn tới chơi hơi nhiều, hai nhà cũng ngày càng thân thiết. Khi đó Lương Chấn có tâm sự không thể nói, mỗi lần nhìn thấy Tống Đình đều có cảm giác tim gan nóng bừng bừng, Tống Đình thiên sứ hoàn mỹ nhất trong cuộc đời hắn. Trong mắt hắn chỉ có Tống Đình, không còn người nào khác, thế nhưng không ai biết chuyện này. Nhà họ Tống đã từng ám chỉ nhờ giúp đỡ, nhà họ Lương lại nghĩ tình cảm hai bên không đủ, khéo léo từ chối. Lần cuối cùng Lương Chấn đến nhà họ Tống, vừa rời đi chưa được năm ngày đã nghe tin dữ: cả nhà họ Tống mất vì tai nạn giao thông.

Lương Chấn khi ấy đang ngồi trong phòng làm việc cùng ba và chú hai, người lớn ngồi, hắn đút tay vào túi, dựa lưng vào tường nhìn ngắm dây thường xuân ngoài cửa sổ. Đột nhiên có người gọi điện cho ba hắn, nói: “Nhà họ Tống chết hết rồi.”

Nhà họ Tống nào, không cần hỏi cũng có được đáp án. Trong đầu Lương Chấn ong ong một chữ “đều’. Trái tim trong nháy mắt như bị ai bóp nát, hai chân co rút ngã quỵ xuống sàn, suýt nữa nôn ra một ngụm máu.

Trên đường tới Hương Cảng nhận xác, Lương Chấn đều thẫn thờ nhìn vào xa xăm. Hắn cứ nghĩ mình sẽ lệ rơi đầy mặt, nước mắt chảy xuống không ngừng,nước mắt của hắn đều bắt nguồn từ dòng máu trong trái tim vụn vỡ. Nhưng không có.

Lại có một tin mới, một số thi thể không thể nhận dạng, không biết có phải con trai nhà họ Tống hay không. Lương Chấn cố gắng an ủi mình, sai người tìm một vòng quanh Hương Cảng, đặc biệt tìm kiếm những vùng có tàu, thuyền và những vùng khuất tầm nhìn.

Khi đó hi vọng mong manh như sợi khói, hắn không nghĩ rằng mình có thể gặp Tống Đình lần nữa. Nếu như có thể, nếu như Tống Đình chịu chờ hắn một chút, một chút thôi, hai người có thể gặp nhau trên đường xuống hoàng tuyền…



“Sao anh về sớm vậy?” – Tống Đình nghiêng mặt không cho Lương Chấn hôn, đưa tay che miệng, mơ hồ hỏi hắn.

Lương Chấn cởi quần áo đã ướt sũng của mình, “Ừ” một tiếng. Tống Đình lại nói: “Còn bảy mươi tám tiếng nữa, anh nói đi mười lăm ngày.”

“Bảy mươi tám tiếng?” – Lương Chấn nằm xuống, ôm Tống Đình nằm nhoài lên người mình, xoa mặt cậu cười cười: “Lâu quá, anh không đợi được.”

Tống Đình không quá vui vẻ, ấp úng chống tay trên lồng ngực hắn muốn trốn đi nhưng không đi được. Lương Chấn giữ cậu lại, thấp giọng hỏi cậu: “Có người nói với anh, em không ăn ngoan, lén đổ thuốc vào chậu hoa, hoa quả cũng không ăn, có thật hay không?”

“Thật.”

Lương Chấn vỗ lên mông cậu một cái: “Tại sao?”

Tống Đình nhúc nhích mấy lần muốn trốn hắn, vẫn bị hắn giữ thật chặt.

“Em lại đây!” – Lương Chấn kéo chăn bọc cậu lại, hỏi cậu có muốn tự làm không, hai người thì thầm mà nói chuyện, một gói khoai tây chiên rơi dưới chân giường không ai quan tâm.

Không lâu sau, Tống Đình bị hắn đè lại, che mắt nhỏ giọng khóc lóc mắng hắn lớn quá, kêu đau quá. Lương Chấn nhìn cậu khóc, phía dưới rõ ràng đã bôi trơn mở rộng đầy đủ, nhưng hắn vẫn dừng lại, hôn lên bàn tay đang che mắt của cậu, cẩn thận hôn lên từng ngón tay nhỏ. Tống Đình lấy tay ra, Lương Chấn nhìn đôi mắt đen ửng đỏ của cậu: “Anh yêu em muốn chết.”

Tống Đình không để ý tới hắn, chỉ biết Lương Chấn dừng lại, cậu hơi giật giật eo muốn chạy trốn.

Trên cổ không biết là mồ hôi hay là nước khi nãy cậu tắm, hơi nước dính lên da dẻ trắng nõn của cậu như phát sáng dưới ánh đèn. Tống Đình hơi cử động, chiếc khuyên tai dài màu xanh trượt xuống hõm cổ, Lương Chấn vừa giúp cậu lau nước mắt, vừa hôn tới đó, hôn lên khóa trường mệnh bằng phỉ thúy một cái, lại cắn cắn cổ cậu như muốn ăn cậu vào bụng.