Ngài Trần biết rằng chúng tôi không hiểu khái niệm " Thâu thiên hoán nhật", vì vậy ông ta bắt đầu giải thích.
Ông ta nói rằng: “Nơi chôn cất ông cụ không bình thường, giống như "hang hổ” cũng có chút giống “trận bát quái”, còn thế đất gì thì tôi nhìn không ra, chỉ có thầy phong thủy mới có thể nhìn ra. Nhưng ông cụ chắc chắn phải biết, nếu không, cũng sẽ không bảo ông chôn ông cụ ở đó. Tôi đoán ông cụ không chỉ biết về đất đai mà ông ấy còn biết phía dưới có một ngôi mộ, người trong ngôi mộ này rất mạnh nên ông cụ đã dùng chiêu “Thâu thiên hoán nhật”, chôn chính mình vào đó, lấy trộm gia tài của người trước. Hơn 200 năm gia sản, ông cụ nói trộm là trộm, ông ấy thực sự không phải độc ác bình thường.”
Bác hai hỏi: “Chuyện này là như thế nào?”
Ngài Trần nói rằng, ông nghĩ xem, nếu như là ông, khổ cực tích góp của cải hơn hai trăm năm, đột nhiên có một người ngoài đến muốn cướp đi gia sản của ông thì ông có đồng ý không? khẳng định là không rồi! Nhưng người kia vẫn kiên quyết muốn cướp của ông thì ông làm gì? Nhất định là sẽ quyết liệt chống trả đúng không? Vấn đề là ông không không phải là đối thủ của người kia, vậy thì rất đơn giản, chỉ có thể chọn con cháu của hắn ta để ra tay thôi.
Đây chính là đạo lý cơ bản thôi, vị dưới đất kia chọn trúng tiểu tử này. Vậy mới nói, ông cụ thật nhẫn tâm, nếu tính toán sai thì không phải con cháu của ông ấy sẽ phải chịu hậu quả sao?
Ngài Trần dừng một chút, tiếp tục nói, kỳ thực sự tàn nhẫn nhất không phải ở điểm này mà là ông cụ nhẫn tâm với chính bản thân mình!
Bác hai vội hỏi, đây lại là chuyện gì nữa?
Ngài Trần nói, Ông hiểu được một trong những điều kiện của "Thâu thiên hoán nhật" là gì không?
Chúng tôi đều lắc đầu.
Tôi thấy ngài Trần hít một hơi thật sâu, sau đó mới nói: " Tôi mặc dù không phải người dẫn thi nhưng tôi cũng hiểu đươc, không, chỉ cần là người trong nghề đều hiểu được, nếu dùng "Thâu thiên hoán nhật" thì một điều kiện chính là nhất định phải chôn sống!
Bác cả, bác hai, cùng với tôi, toàn bộ đều trợn mắt há hốc mồm, đặc biệt là tôi, trong đầu tôi ong một tiếng, cảm thấy trống rỗng!
Nếu như những gì ngài Trần nói là thật thì ông nội tôi chưa chết, mà là chúng tôi đem ông chôn sống?
Ngài Trần hẳn là đã nhìn thấu nét thống khổ trên gương mặt chúng tôi, cho nên bảo chúng tôi đừng quá đau lòng, đây là chính là sự lựa chọn của ông cụ.
"Bốp!" bác cả trực tiếp tát vào mặt mình, không ngừng lặp lại: “Nên đưa đi bệnh viện, nên đưa đến bệnh viện...”
Ngài Trần nói: "nếu đưa đến bệnh viện thì bệnh viện cũng chẩn đoán là đã chết. Thủ đoạn của ông cụ hẳn là muốn luyện thi sống. Cũng chính là nói, ông cụ đem mình luyện thành một cổ thi thể, nếu không phải người trong nghề, không thể nào hiểu được thật ra ông cụ vẫn còn sống. Nếu tôi đoán không lầm, miệng của ông cụ không những không thể đóng lại trước khi được chôn cất, mà nó ngày càng rộng ra. Đó là vì ông cụ muốn ngạt thở cho đến chết nên mới mở to miệng. Và một lý do nữa khiến ông cụ mở miệng là vì ông muốn hút tài lộc của người dưới đất."
Ngài Trần này không nhìn thấy thi thể của ông tôi, nhưng ông ta biết rất nhiều điều dựa trên việc ông ta đã đào mộ ông tôi trước đây. Những gì ông ấy nói về cơ bản là chính xác.Khả năng của Ngài Trần này không chỉ đơn giản như lời ông ta nói. Nhưng cho dù là một nhân vật lợi hại như vậy, trước mặt trước mặt ông nội tôi chỉ được coi như là mới nhập môn, vậy thì ông nội tôi rốt cuộc lợi hại đến mức nào, tôi thật không dám tưởng tượng.
Ngài Trần nhìn bác hai , tiếp tục nói: "Ông vừa hỏi thi thể của cha ông bây giờ đang ở đâu, giờ tôi sẽ nói cho ông, thi thể của cha ông đang nằm trong mộ phần của vị dưới đất kia. Cho nên, ông đừng tìm kiếm khắp nơi nữa, tìm cũng tìm không được. Ngoài ra, tôi phải nhắc nhở mọi người một câu, mọi người nghĩ cũng đừng nghĩ đến việc đi đào mộ. Tôi nói cho mọi người biết, nếu như mọi người đào ngôi mộ kia lên thì sẽ không thoát khỏi cái chtt"
Tôi hỏi: "Vì sao?"
Ngài Trần nói: "Vì sao ư? Tôi thật không dễ dàng mới chấn yên được ngôi mộ kia, nếu như lại quấy rầy đến nó, đến lúc đó không chỉ là vị dưới đất kia, còn có ông nội cháu sẽ không buông tha cho hắn, cháu cho rằng chính mình bị hai nhân vật hung ác ghi hận thì liệu có bảo toàn được mạng sống?"
Bác hai nói: "Vậy cha tôi liệu có bò ra ngoài nữa không?"
Nói đến đây, tôi thấy cơ thể ngài Trần rung lên, rõ ràng là ông ta đang sợ.
Ngài Trần nói: " Ông tốt nhất là nên cầu Bồ Tát phù hộ cha ông đừng đi ra ngoài nữa, nếu không..."
"Nếu không thì sao?" bác hai gấp gáp hỏi.
Ngài Trần nói: “Ông đã thấy mười nghìn con chuột tế mộ chưa?”
Chuyện này chỉ xảy ra một lần trong lịch sử, người ta kể rằng hơn hai nghìn năm trước, ở Trường Bình, Sơn Tây, có người đã "luyện thi sống" , lấy một nghìn con chuột để lễ tế mộ phần, kết quả là một đội quân biến mất không rõ lý do. Và đội quân này, tổng cộng là bốn mươi lăm triệu người!
Tôi nghe đến đây, bật thốt lên: "Bạch khởi? Trường Bình trận?"
"Cái gì mà Bạch Khởi, Hắc khởi? Ta chưa từng gặp qua, ta chỉ cũng chỉ là nghe sư phụ nói. Lời nói cuối cùng của ông ấy trước khi chết chính là, tương lai nếu con gặp được một nghìn con chuột cùng bái mộ thì hãy chạy thật nhanh, chạy được bao xa thì chạy. Nếu như ta có thể đi được vào ban đêm thì ta sớm đã rời khỏi nơi này rồi."
Ngài Trần lúc nói chuyện toàn thân đều run rẩy, dường như vẫn còn sợ hãi trước cảnh tượng đó.(Sau đó tôi mới hiểu được, bọn họ làm nghề đóng giày cho thi hài thì không thể đi vào ban đêm, bởi vì giày dưới chân bọn họ có một chiếc là giày âm)
Bác cả hỏi tôi: "Tại sao lại gọi là Trường Bình Trận?"
Tôi nói, trận Trường Bình là trận chiến giữa Tần và Triệu thời cổ đại, vì xảy ra ở Trường Bình nên gọi là trận Trường Bình. Cuối cùng, quân Triệu đại bại, quân Tần đại thắng, chiếm Trường Bình, giết hơn 400 vạn quân nước Triệu. Vị tướng cầm đầu quân Tần tên là Bạch Khởi, vì vậy trận chiến này còn được gọi là Bạch Khởi.
Bác hai hỏi ngài Trần: " Bạn học cũ, ý ông là cha tôi sẽ giết người?"
Ngài Trần lắc đầu nói: "Tôi bây giờ cũng không rõ lắm, ban đầu tôi cho rằng ông cụ chỉ vì hút tài lộc của vị dưới đất kia, cho nên tôi cũng chỉ muốn giúp ông ấy một tay. Tôi lật ngược tấm bia là muốn cho ông cụ vững vàng trấn áp vị kia, hơn nữa tôi cũng đặt một đôi giày của tôi lên trên bia mộ, chắc không có vấn đề gì lớn cả. Nhưng tôi cũng không ngờ tới chuyện vạn chuột tế mộ phần sẽ xảy ra. Nếu như hiểu được sẽ có chuyện như thế này xảy ra thì có đánh chết tôi cũng sẽ không tới nơi này.
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?" Bác hai lại hỏi.
Ngài Trần nói: " Tôi thật sự không biết phải làm thế nào. Tôi cũng không biết những con chuột này là để tế vị dưới đất kia hay là tế cha của ông, vậy thì tôi làm sao có cách giải quyết? Dù sao thì khi trời sáng tôi liền đi, chuyện về sau tôi không thể ra sức trợ giúp nữa.
Tôi hỏi: "Những con chuột kia là để tế ai, có gì khác nhau không?"
Ngài Trần nói: "Nếu như là đẻ tế ông cụ thì còn dễ nói, dẫu sao khi còn sống ông ấy cũng là người dẫn thi, sau khi có được tài vận của vị dưới lòng đất kia, điều tự nhiên là sẽ được thờ cúng bởi vạn chuột. Nếu là để tế vị dưới đất kia, thì những kẻ đã quấy rầy hắn, tức là người trong thôn của ông, đều phải chết!”
Nghe lời của ngài Trần nói, bác cả, bác hai, và cả tôi đều không biết làm sao để hình dung tâm tình của mình vào giờ phút này. Tôi vốn cho rằng thế giới này đều là theo chủ nghĩa duy vật biện chứng, cái gì quỷ hồn, yêu quái đều là những thứ hư cấu. Nhưng hôm nay được chứng kiến những chuyện này đã cơ hồ lật đổ hoàn toàn thế giới quan của tôi.
Nhưng tôi vẫn có rất nhiều chuyện không hiểu. Ông nội tôi là một vị trưởng bối hiền hòa như vậy tại sao trong miệng ngài Trần lại trở thành người dẫn thi? Ông cụ tại sao lại phải chôn sống mình để luyện thi sống? Vị dưới đất kia rốt cuộc là có thân phận gì? Ông nội tôi khi còn sống rốt cuộc còn cất chứa bao nhiêu bí mật? Những con chuột kia rốt cuộc là để bái tế cho ai?
Tôi dường như có thể thấy ông nội đang đứng trước ngôi mộ, hàng ngàn con chuột đứng thẳng ở bốn phía của ngôi mộ, móng trước của chúng vuốt râu hướng lên trời giống như cảnh tượng một tay cầm ba nén nhang để tế bái.
Trước đây tôi cho rằng ông nội qua đời là kết thúc một đời người, lại không ngờ được rằng, đây mới chỉ là khởi đầu của một câu chuyện.