Người giấy không lập tức trả lời tôi mà nâng bàn tay phải lên chỉ vào ghế dài phía đối diện.
Hành động này của người giấy gần như khiến tôi chết ngất, bên trong người giấy là những nan tre nên không có các khớp nối, khi chuyển động nhìn rất quỷ dị.
Tôi đi tới ngồi xuống ghế, khi đã ngồi xuống tôi phát hiện ra hai chân mình vẫn không ngừng run rẩy.
Tôi vừa mới ngồi xuống thì phát hiện ra người giấy vốn dĩ đang nhìn ra ngoài cửa từ từ quay qua nhìn tôi. Bởi vì được nối bằng các nan tre nên khi chuyển động phát ra tiếng “cọt kẹt”. Tôi cố nén nỗi sợ hãi, dùng hai tay không ngừng bấm vào bắp đùi mình. Tôi tự nhủ, đây chỉ là mơ, đây chỉ là mơ, một lúc rồi sẽ tỉnh. Nhưng thịt đùi sắp bị rút ra mà tôi vẫn ở nguyên vị trí, mà không phải là đang nằm ở trên giường.
Người giấy quay đầu qua phía tôi, con ngươi không ngừng chuyển động lên xuống, hẳn là đang quan sát tôi sau đó nói: “Bà không chỉ biết chuyện của bà nội cháu mà bà còn biết được cháu và cái tên ở ngoài kia đã lừa người dân trong thôn chuyện “Ngũ thể đầu địa”
Lúc này, tôi kinh ngạc đến nỗi hàm cũng sắp rớt xuống đất.
Nếu như nói, bà lão biết chuyện tôi đang điều tra chuyện của bà nội thì chỉ là một chuyện tình cờ, vậy thì chuyện “Ngũ thể đầu địa” tuyệt đối không phải là chuyện tình cờ.
Nhưng mà bà lão chỉ là một người giấy, không thể nào đi ra bên ngoài. Nếu có đi ra ngoài thì những ngày qua tôi đều đi loanh quanh ở bên ngoài tại sao tôi lại không gặp được bà lão? Lẽ nào là ông Trường Nguyên nói với bà ấy?
Người giấy có lẽ không hề biết tôi đã kinh ngạc đến mức nào nên vẫn tiếp tục nói với tôi: “Mỗi một chuyện bà đều biết, Nhóc con cháu có biết vì sao không?”
Tôi lắc đầu một cách máy móc, không dám động đậy quá nhiều, vì sợ phá hủy bầu không khí quỷ dị nhưng tạm thời an toàn này.
Sau đó tôi nhìn thấy mắt của bà lão nhìn ra ngoài cửa. Không lâu sau có một con gà con từ bên ngoài chạy vào, chình là con gà âm mà tôi đã nhìn thấy!
Gà âm cọ vào chân người giấy rồi lại đi ra ngoài, lúc này người giấy nói: “Khải Nam là một cậu bé tốt, nó đến tìm cháu”
Tôi hiểu ngay ra rằng, những con gà âm này chính là con mắt mà bà lão người giấy này đặt trong thôn! Hầu như nhà nào trong thôn cũng nuôi gà, nên bà lão có vô số tai mắt trong thôn, theo dõi mọi động tĩnh của cả thôn!
Nghĩ đến việc sống trong thôn này từ nhỏ đến lớn mà không có sự riêng tư, lông tơ trên người tôi đều dựng cả lên.
Bà lão người giấy lại nói: “Vương Nhị Cẩu, cái thằng nhỏ xấu xa đó nó đã làm ô nhục Lưu quả phụ cuối thôn, lại còn muốn trộm tiền của Vương Thanh Tùng, lấy của nó một cánh tay vẫn là nương tay với nó”
Tôi biết Lưu quả phụ cuối thôn, hai năm trước chồng chị ấy lên núi đốn củi bị té xuống núi mà chết. Sau khi chồng chết thì chị ấy cũng không đi thêm bước nữa. Năm trước lại đột nhiên treo cổ tự tử ở trong nhà. Lúc đó mọi người đều cho rằng chị ấy không buông xuống được nên mới nghĩ quẩn, hóa ra chị ấy bị Vương Nhị Cẩu làm ô nhục cho nên mới treo cổ tự tử. Hừ! loại người như hắn ta chết không có gì đáng tiếc!
Không biết có phải là vì chuyện này mà tôi không còn sợ bà lão người giấy như trước nữa, nhưng tương đối mà nói, trong lòng tôi vẫn là sợ muốn chết.
Tôi lấy hết can đảm hỏi bà lão người giấy: “Tại sao người nhà cháu từ trước đến giờ không hề nhắc đến bà nội?”
Tôi nghe thấy bà lão người giấy hừ lạnh, cho dù là mùa hè thì tôi vẫn cảm giác được một cổ khí lạnh từ lòng bàn chân trực tiếp lan đến đỉnh đầu. Bà lão nói: “Nói những người trong nhà cháu sẽ không bao giờ nhắc cô chủ, bởi vì bọn họ không có mặt mũi nhắc tới cô ấy!”
Khi bà lão nói, tôi thấy trên mặt bà ta có hai đường đen chảy ra từ đôi mắt lồi, đó là loại mực dùng để vẽ hốc mắt.