Tam Thi Ngữ

Chương 20: Gà Trống Gọi Hồn




Tôi nhìn cái đầu gà trống trước mặt, nó cũng chăm chú nhìn tôi, mắt to trừng mắt nhỏ, không bên nào chịu thua . Cho đến khi gà trống mổ một nhát vào giữa đôi mày của tôi, phá tan cục diện giằng co trước mặt.

Người đứng phía sau ôm con gà trống ngũ sắc sặc sỡ kia là ngài Trần. Cha mẹ tôi đứng ở sau ông ta, trên khuôn mặt hai người họ đều hiện rõ sự nôn nóng. Nhìn thấy tôi từ từ tỉnh lại, họ cảm giác như đã trút được một gánh nặng.

Tôi nhìn lại mình, rồi lại nhìn xung quanh, thế mà tôi lại đang ngồi ở ngay chính phòng của mình. Bên ngoài trời đã sắp sáng rõ.

Không phải tôi đang ở trên núi ư? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở trong nhà thế này? Còn có ngài Trần và cha mẹ tôi nữa, không phải bọn họ đều đang ngủ say như chết sao, vì sao lại tỉnh dậy? Lại còn con gà trống này nữa, đang yên đang lành mổ tôi làm gì?

Tôi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mọi người, trên khuôn mặt họ đều lộ ra sự nhẹ nhõm sau khi khẩn trương. Chẳng lẽ vừa rồi có chuyện gì khiến họ lo lắng?

Tôi cất giọng hỏi “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Ngài Trần ném con gà trống xuống đất, nó lập tức ưỡn thẳng ngực, bận rộn đi sang bên cạnh tìm sâu, giống như hành động mổ tôi vừa rồi là hết sức hiển nhiên, nó không việc gì phải áy náy.

Ngài Trần nói “hồn cháu vừa mới đi lạc”

Tôi ngây ngô không hiểu, lập tức hỏi lại “Vì sao linh hồn cháu lại đi lạc. “

Ngài Trần thong thả nói tiếp “Sáng nay bác dậy đi tiểu, không cẩn thận dẫm lên chân cháu, thế nhưng cháu không có động tĩnh gì. Lúc đầu bác còn cho rằng cháu mệt mỏi quá nên ngủ say như chết, nên bác cũng không để ý nữa. Lúc sau bác mới thấy có chút không đúng , bác gọi cháu mấy lần đều không được. Sau đó bác tính ra linh hồn cháu là đang bị phóng đi lạc”

Phóng hồn? Chẳng lẽ hết thảy những điều tôi vừa trải qua đều do linh hồn bên trong thay thế bản thân tôi trải nghiệm. Điều này cũng quá quỷ dị rồi! Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy những thứ ấy rất chân thật, thậm chí trên mặt đất có chút lạnh tôi cũng cảm nhận thấy.

Tôi hỏi “Sau đó thì sao?”

Ngài Trần nói “Sau đó bác liền gọi cha mẹ cháu đi vào, bảo bọn họ gọi cháu, gọi đến khi cháu tỉnh dậy mới được. Người ta từng nói nếu có ai phóng hồn, chỉ cần người trong phòng gọi vài tiếng thì đa phần là người đó sẽ tỉnh lại. Ai mà ngờ đến lượt cháu gọi mãi mà không được, bác nghĩ có lẽ cháu đã bị bắt hồn đi lạc, là kiểu mà gọi mãi không tỉnh, cần phải dùng đến thì mới được.”

Tôi nhìn thoáng qua con gà trống kia, lại hỏi ngài Trần “Vậy ra cháu là bị con gà trống kia đánh thức?”

Ngài Trần gật đầu, giọng nói có chút khoa trương “Nơi này rộng như vậy, nếu không phải nhờ con gà trống kia, không biết cháu còn đi tới tận nơi nào nữa”

Tôi nhìn con gà trống kia thêm lần nữa. Nó giống như cảm nhận được, cái đầu quay về phía tôi liếc một cái rồi lập tức nghiêng sang một bên. Nó lại ưỡn cái ngực lên như thể hiện à, nó vừa lập được công lớn đấy. Tôi cảm thấy như ánh mắt nó nhìn tôi còn có vài tia khinh bỉ.

Trong lúc tôi đang nghiên cứu con gà trống, ngài Trần xoay người đi về phía cha mẹ tôi, bận rộn giải thích “Hai người không cần quá lo lắng. Nhóc con này mấy hôm nay quá mệt mỏi cho nên mới phát sinh ra chuyện này. Chỉ cần ngủ một giấc an ổn là sẽ tốt thôi.”

Ngài Trần đã mở miệng nói cha mẹ tôi cũng ngay lập tức tin tưởng. Nhưng khi ông ta quay đầu lại, tôi nhìn thấy sự nặng nề trên khuôn mặt ông ta. Tôi liền đoán sự tình chắc chắn sẽ không đơn giản như thế.

Tôi muốn ngồi dậy, nhưng vừa cử động liền phát hiện tay chân tôi đang bị dây tơ hồng quấn chặt vào trên ghế. Hai bên chân còn đặc biệt thả theo hai quả đồng tiền.

Ngài Trần một bên giúp ta gỡ dây, miệng lại không ngừng nói “Dây tơ hồng này là để giữ lại hồn phách của cháu. Còn dưới chân có hai quả đồng tiền chắc cháu cũng hiểu được làm sao để không bị đi lạc”

Tôi gật đầu, đáp “Khoá chặt hồn cháu lại”

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy điều này là ở chỗ Vương Nhị Cẩu. Lúc ấy ngài Trần bảo tôi thả lên người Vương Nhị Cẩu ba đồng tiền. Cho nên cách thức duy nhất này tôi nhớ rất rõ.

Tôi lại cúi đầu nhìn, không ngạc nhiên khi thấy hai bàn chân của tôi trần trụi đạp lên mặt đất, cái này mọi người hay gọi là “Bén rễ nảy mầm.”

Ngài Trần gật gù tỏ ý vừa lòng, tiếp lời nói “Tơ hồng buộc phách, đồng tiền khoá hồn, hai chân chấm đất, bén rễ nảy mầm, gà trống mổ mi, hồn về phách hồi. Nhóc con, cháu có nhớ không?

Tôi kích động gật đầu, đây là khẩu quyết đầu tiên ngài Trần đã dạy tôi. Nhưng về sau tôi mới biết dù bản thân có hiểu khẩu quyết này thì cũng chả làm được cái mẹ gì.

Bởi vì dây tơ hồng và đồng tiền kia đều là đồ vật được gia công bằng phương pháp đặc thù, hơn nữa để quấn được dây tơ hồng cũng cần bí quyết riêng, dù là dùng tay trái hay tay phải thì kết quả cũng không giống nhau.

Nếu không phải là người làm nghề này lâu năm thì cho dù được chỉ dẫn tận tay cũng chưa chắc đã làm được. Huống hồ tôi đây chỉ thuộc mỗi một câu khẩu quyết ?

Gỡ xong dây tơ hồng, ngài Trần nhỏ giọng nói “Vào phòng đi!”

Tôi biết ngài Trần là đang có điều muốn hỏi tôi. Thật ra tôi cũng có nhiều thắc mắc muốn ông ta giải đáp. Những chuyện hôm qua vừa kỳ quái lại có phần chân thực. Chân thực đến nỗi bản thân tôi có chút hoài nghi đâu là mộng, đâu mới là thật.

Vào đến trong phòng, ngài Trần ghé mông ngồi ở trên giường, tôi kéo chiếc ghế dựa lại gần rồi cũng ngồi xuống.

Ngài Trần bắt đầu hút thuốc, ông ta hỏi tôi “Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

Sau đó tôi liền kể cho ông ta tất cả, bắt đầu từ lúc bác cả vào phòng dắt tay tôi đi, tôi một năm một mười kể lại hết cho ngài Trần nghe.

Ngài Trần nghe xong, mày kiếm nhíu chặt lại. Ông ta hỏi “Trong thôn cháu có ai bị gù lưng không?”

Tôi nghĩ nghĩ một lát liền lắc đầu. Trong trí nhớ của tôi, tôi chưa từng thấy ai ở trong thôn bị gù lưng cả.

Ngài Trần gật đầu, lại nói tiếp “Ăn cơm xong bác cháu ta đến nhà bí thư hỏi thăm một chút.”

Tôi tò mò hỏi ông ta “Ngài Trần, hôm qua rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì? Sao cháu cảm giác như mình đang nằm mơ vậy!”

Ngài Trần thong thả nói “Sao? Cảm giác như nằm mơ? Vốn dĩ đó chính là giấc mơ!”

Đầu óc tôi chợt mông lung, tôi lại hỏi “Chẳng phải bác nói tối qua cháu ngủ trên giường mà.”

Ông ta lại hút một hơi thuốc dài, khói thuốc phả ra như sương trắng “Cơ thể và linh hồn trải qua những chuyện trong mơ, hai cái này vốn không liên quan đến nhau. Cơ thể cháu nằm ở trên giường, nhưng linh hồn lại chạy ra bên ngoài. Nếu cả người cháu di chuyển đi ra ngoài, động tĩnh lớn như vậy chắc chắn bác sẽ nghe mà tỉnh lại. Nói tiếp chuyện này, có lẽ ngay cả cháu lúc ấy cũng gọi tên bác nhưng bác không tỉnh lại. Bởi vì âm thanh mà cháu phát ra bác hoàn toàn không nghe được.”

Tôi có chút hồ đồ, vội vàng hỏi “Vậy vì sao người lưng gù kia lại nghe được cháu nói chuyện?”

Giọng nói ngài Trần bình thản, đều đều như kể chuyện xưa “Từ trước tới nay người dương muốn cùng người âm nói chuyện đều phải thông qua một môi giới nhất định. Giống như chúng ta là thợ đóng giày, phải thông qua giày âm để liên lạc tới họ. Chỉ cần người âm xỏ vào đôi giày mà thợ đóng giày này chế tác, sẽ có thể cùng người đó nói chuyện. Có người nhảy múa gọi hồng, bọn họ phải dùng gạo, nến, hương dâng cho người bên kia. Đạo sĩ thì dùng bùa chú phù trợ. Thợ làm vàng mã thì lại nhờ những đồ vật bằng giấy dán thành mà liên hệ với cõi âm. Cũng như ông nội cháu, làm nghề dẫn thây thì phải dùng tới thi thể. Có rất nhiều ví dụ, mỗi nghề lại có điểm đặc biệt riêng, phương pháp làm cũng khác nhau. Nhưng mà cũng có một số ít người cao tay, bọn họ có thể trực tiếp cùng người âm nói chuyện. Đáng tiếc, những người như này đa số đều không còn nhiều. Vì có thể cùng người âm liên lạc, bọn họ bắt buộc phải trả giá rất nhiều, cho nên không ai là có thể sống thọ.”

Tôi gật đầu, nói “Cho nên là cháu có thể nói chuyện cùng người kia, là bởi vì cháu đi đôi giày âm mà ông ta đưa tới. Chẳng trách lúc cháu hỏi ông ta là ai, ông ta không đáp, chỉ đem giày trong tay ném về phía cháu.”

Ngài Trần lắc đầu, lại khe khẽ thở dài “Cháu không nên đi giày của hắn.”

Tôi vội vàng hỏi “Vì sao vậy?”

Ngài Trần lại đáp “Giày âm là một phương thức để thợ đóng giày liên lạc với thế giới bên kia. Hiện tại cháu đã đi giày của hắn thì bất cứ lúc nào hắn cũng có thể cùng cháu giao tiếp. Hơn nữa loại giao tiếp này không đơn giản như cháu nghĩ, mà có thể là thông qua giao tiếp bắt linh hồn cháu đi.”

Nghe thấy lời ngài Trần nói, tôi bắt đầu cuống quýt, trong lòng hoảng loạn hỏi ngài Trần “Nếu đúng như vậy, chẳng phải cháu sẽ không có giây phút nào được an toàn, cả sự tự do nữa. Cháu phải làm thế nào bây giờ?”

Tôi nghe ngài Trần nói “Nếu hắn có thể cho cháu đi giày âm, bác đây cũng sẽ có cách gỡ ra cho cháu. Nhưng chuyện này không thể vội được. Buổi tối mới có thể làm. Bác hỏi cháu, có phải câu cuối cùng hắn nói với cháu là mang đồ vật ông nội để lại cho cháu lấy ra, có đúng không?”

Tôi gãi gãi đầu, khó hiểu mà nói “Cháu cũng không biết những lời này của hắn là có ý gì. Lúc ông nội mất cháu còn đang ở trường học, mà thời điểm cháu trở về đã là ngày hôm sau rồi. Ông nội có thể giao đồ vật gì cho cháu cơ chứ?”

Ngài Trần nghe vậy cũng cười cười “Cũng phải. Chẳng lẽ ông nội đã chết của cháu từ trong quan tài nhảy ra đem đồ vật giao vào tay cháu?”

Vừa nói dứt lời, cả tôi và ngài Trần đều khựng lại, bốn mắt nhìn nhau, từ trên khuôn mặt của đối phương đều nhìn ra hai từ khiếp sợ. Bởi vì ông nội tôi quả thật đã chui từ trong quan tài ra. Còn không phải chỉ có một lần duy nhất.

Không lẽ ông nội thật sự có đồ vật muốn để lại cho tôi?