Chương 22: Cốt lõi.
Sau khoảng nửa tiếng, Lạc Thạch đã tỉnh, cơ thể lại tràn đầy năng lượng. Gã cũng thắc mắc, nếu đem so với thời ở Trái Đất, tầm tuổi này, dù gã được ăn uống tập luyện từ nhỏ, thì Polysnap cũng không có tác dụng hiệu quả như vậy. Nặc lão khi nghe gã hỏi, suy nghĩ một lát rồi trả lời.
“Lão phu cũng chỉ có thể dựa vào hiểu biết cá nhân ta về Tinh Hồn, mà cho đó là nguyên nhân chính gây ra việc này. Tinh Hồn ngươi đã trưởng thành, khả năng chịu mệt nhọc và đau đớn chắc chắn phải hơn hài tử bốn năm tuổi. Bất quá Liệp Nhân Vũ thể cách gần như là suy dinh dưỡng, khiến ngươi trước khi ‘phá nát’ thân thể này, thì đã hết năng lượng, đói bụng không hoạt động nổi. Hai mươi ba tuổi phàm nhân mới dừng phát triển, trước đó vẫn luôn là thời gian hấp thu dinh dưỡng tốt nhất. Điều này trái lại rất tốt, khiến ngươi biết đâu là điểm dừng để thân thể không bị xé rách”.
Gã cũng gật gù, axit lactic sản sinh ra trong quá trình hoạt động cường độ cao, gây tình trạng mệt mỏi ở cơ bắp, thậm chí thần kinh. Đây là phản xạ phòng vệ tự nhiên của cơ thể, đưa ra dấu hiệu cảnh báo để tránh tình trạng quá tải dẫn đến tổn thương. Vì vậy bẩm sinh cơ chế này đã hình thành chìm sâu trong tiềm thức, do đó nghiên cứu quá trình phá vỡ giới hạn, tăng cường sức mạnh rút lại có hai cách khả thi nhất: ‘trừ bỏ axit lactic sản sinh ra’ hoặc ‘đưa cơ chế này rời khỏi tiềm thức’.
Cách trước phổ biến hơn, có thể sử dụng ‘thuốc’ lâu dài sẽ để lại tác dụng phụ, cơ bắp lão hoá nhanh gấp năm lần, nhưng vẫn được TUE sử dụng chủ yếu, đào tạo ra những chiến binh không biết mỏi mệt . Cách thứ hai, ‘loại khỏi tiềm thức’ hay nói cách khác, tháo ‘van an toàn’ của cơ thể. Phương pháp này chừng mực tuy không để lại di chứng cho cơ thể, nhưng rất khó nắm bắt và thực hiện, bởi chỉ có chính đối tượng muốn phá giới hạn mới có thể chủ động thâm nhập vào ‘tiềm thức’ bane thân, các công nghệ tân tiến nhất của TUE cũng chưa thể đào sâu và khống chế được như thế. Bất quá, với Lạc Thạch thì lại là câu chuyện khác, cách này đích thị là thế mạnh của gã.
“Vậy còn vấn đề sửa đổi ‘Y Thực Đồng Nguyên’ thì sao? Tiền bối có thể giải đáp kỹ hơn không?”
Nặc lão trầm ngâm, rồi cất lời “Tinh Hồn ngươi mạnh mẽ nhưng vẫn không xảy ra ‘Ích Cốc’ bởi chỉ Cường giả Địa Tạo Tứ Cảnh mới có khả năng này. Khi ‘Ích Cốc’ xuất hiện, khả năng hấp thụ chất dĩnh dưỡng và độ thèm ăn của ngươi giảm xuống còn không, tức là ăn uống bao nhiêu cũng hoá thành trọc khí hết, không tốt cho cơ thể”.
“Thế nên tiền bối sẽ cải tiến cái ‘Ích Cốc’ này, để cho vãn bối vẫn ăn được ngon miệng sao?” Lạc Thạch thờ ơ hỏi.
“Nào có chuyện tốt mà lại dễ ăn như vậy” lão hừ lạnh một cái, rồi lại nói tiếp “Lão phu sẽ cải tạo để hệ thống tiêu hoá của ngươi để sau này không bị thoái hoá. Cái bọn Tu Chân giả sau khi có được Tụ Khí Châu hay Nạp Thần Khu thì đều coi nhục thể dù cường hãn hơn nữa cũng không đáng bỏ công tu luyện. ‘Ích Cốc’ khai mở cũng khiến khả năng tôi luyện cơ thể qua đường hấp thụ dinh dưỡng bị dừng hẳn. Quả thực rất phí phạm”.
Lạc Thạch cũng ngạc nhiên, không ngờ phương án này nghe vậy mà khá khả thi, gã nói ra nốt thắc mắc trong lòng.
“Nếu vẫn ăn uống bình thường, thì dù có hấp thu được dưỡng chất, nhưng bã thải vẫn còn, làm sao hoá trọc khí để đẩy ra được chứ, Nặc lão? Với lại, thực sự như vậy thì, mỗi lần ăn lại mất mấy tiếng tiêu hoá, rồi có ảnh hưởng gì đến tu luyện sau này không?”
“Không cần lo lắng. Lão phu đã có cách. Ta sẽ dần cường hoá hệ thống tiêu hoá của ngươi, đạt tới mức độ thức ăn đi vào lập tức phân giải toàn bộ. Trọc khí hay bài tiết là không đáng ngại” Nặc lão tự tin trả lời.
Trong lúc nói chuyện, Lạc Thạch bất giác đã đi đến khu nhà bếp, ngoài sân vẫn là Cẩu Vận và Sấu Thỉ đang huyên thuyên gì đó.
“Cẩu Vận ca, Sấu Thỉ ca. Chào buổi chiều” gã cất tiếng chào.
...
Hôm nay gã vẫn phải tập tay không, chưa thể đụng đến rìu hay gầu nước. Nhưng lần này lại không phải ‘chẻ củi nhị bộ soái’ mà là cái Cẩu Vận gọi ‘múc nước chân kinh’. Kê một cái ghế nhỏ dưới bụng, chân dang ra đúng bộ thế khai sơn của ‘chẻ củi’ lưng thẳng vai duỗi, dùng cơ bụng vận chuyển nửa thân trên, gập hết cỡ rồi lại rướn cao hết cỡ, liên tục. Cái khó chính là, giữ xương sống thẳng, cố định trong suốt quá trình này.
Xương dạng ống ở người, là những xương chịu lực chính chống đỡ cơ thể, gồm ba lớp kết cấu chủ yếu từ trong ra ngoài. Bao bọc ngoài cùng là cốt mạc (#1) mỏng chứa nhiều mạch máu nhỏ, dây thần kinh nuôi xương và cốt bào (#2) đóng vai trò phát triển xương theo chiều ngang. Bên trong cùng là tuỷ xương, chứa huyết tuỷ và phì tuỷ (#3); ‘huyết tuỷ’ sinh huyết bào, ‘phì tuỷ’ đóng vai trò giảm chấn mềm. Ở giữa là phần ống xương, lại chia thành hai lớp nhỏ hơn bao gồm: xương đặc mịn, rắn chắc ở ngoài và xương xốp dạng bọt biển ở trong, kết cấu kiểu bè xương bắt chéo như nan hoa, theo chiều tuỳ theo chức năng của xương đó thông thường phải chịu lực từ hướng nào. Xương người còn có vai trò như nơi dự trữ khoáng chất cho cơ thể, khi nào cần có thể điều động.
Kết cấu này trong Khoa học Kiến Trúc ở địa cầu được coi là hoàn hảo, chịu nén, chịu kéo hay chịu lực ngang đều rất tốt. Xương người trưởng thành khoẻ mạnh sẽ có đủ hai yếu tố ‘cứng chắc’ và ‘đàn hồi’ là ‘cốt lõi’ đúng nghĩa đen của nhục thân. Cấu tạo nửa đặc nửa xốp nhằm giảm trọng lượng mà ít làm ảnh hưởng sức chịu đựng, phì tuỷ len vào các lớp xương xốp giúp tăng khả năng hấp thu rung chấn, giảm thiệt hại xuống mức thấp nhất khi bị v·a c·hạm mạnh, kết cấu dạng ống lý tưởng giúp xương trở thành thứ vững chãi nhất trong cơ thể.
Bài tập tưởng thuần tuý hỗ trợ vào cơ bụng và cơ lưng, nhưng cũng gián tiếp giúp khiến xương sống luôn thẳng. Xương trẻ con tính ‘đàn hồi’ nhiều hơn là ‘cứng chắc’ nên những thói quen xấu dễ mắc phải ở lứa tuổi này trong vô thức, như thường xuyên cử động sai tư thế, hay c·hấn t·hương xương sớm, đều khiến xương biến dạng, tuyệt đối không có lợi sau này. Khi đến hết tuổi trưởng thành, xương sẽ không còn tiếp tục dài ra, thì lúc đó những tổn thương xương vừa phải nếu biết chăm sóc đúng cách lại là một kiểu ma luyện khác được đưa vào giáo trình huấn luyện ‘Khoa học Tay không cận chiến’ áp dụng thử nghiệm riêng cho Đặc chủng tiểu đội Neo số 0, tinh anh của TUE. Sự tổn thương và tái tạo liên tục trong thời gian dài giúp xương gồ ghề và dày dặn hơn rất nhiều, đóng vai trò quan trọng trong phòng ngự và đôi khi là t·ấn c·ông chí mạng.
Cố giữ đều nhịp thở bằng miệng, cảm nhận các sợi cơ mỏng manh mới hình thành nơi lưng và bụng, xương sống thẳng tắp, mồ hôi rịn ra ướt sũng, mắt gã khẽ nhắm, sức tập trung chợt tăng vọt.
“Tìm được trong ‘tiềm thức’ phản xạ sản sinh ra axit lactic rồi, bây giờ thì, ‘Nhất phân Tứ dụng’ cưỡng chế dừng phản xạ này lại, tạm thời giữ nó nằm ngoài vùng ‘ý thức’”. Lạc Thạch điều chỉnh quy trình một lượt trong đầu, đoạn hít sâu, mắt mở căng, đồng tử rút nhỏ kéo theo mạnh máu lờ mờ ẩn hiện.
“Chơi này!!!” gã hét lớn trong đầu, “Một lẻ một!!!”
Cơn đau nhức cơ bắp chỉ dừng lại ở mức vừa rồi, và đang dần có dấu hiệu giảm xuống, nhưng song song với đó là áp lực lên thần kinh của Lạc Thạch lại tăng, nên cách làm này không thể duy trì quá lâu, nhất là không có Thức Thần thảo hỗ trợ, năm phút là cực hạn hiện tại.
Hai trăm cái gập liên tục ngay trong lần đầu tiên thử sức, kết quả rất rõ ràng: c·hấn t·hương cơ bụng. Lạc Thạch sau khi rời khỏi trạng thái ‘nhất phân tứ dụng’ cơ chế sản sinh axit lactic lại bị ném về vùng tiềm thức, não lập tức phát ra mệnh lệnh dựa vào mức độ thương tổn của thân thể lúc này, khiến mặt gã cứng đờ.
Đau tới nỗi không thể hét thành lời, cơ bụng như bị xé toạc, gã cắn răng để cố không lăn lộn trên mặt đất, cảm giác giống có ai đó cầm dao cùn chém rách cả cơ bụng gã.
“Vừa rồi là... là cái đéo gì vậy?” Nặc lão bừng tỉnh khỏi cơn sốc, lắp bắp lên tiếng. Năm phút vừa rồi mắt và cằm của lão đã kéo dài chạm cả đất, loại bỏ sự mệt mỏi, đây là cái khái niệm quái thai gì?
Lạc Thạch co quắp trong cơn đau, cơ bụng rút vào làm gã không thể thẳng người ra được. Nhưng cũng chẳng cần phải lo lắng quá lâu, cơ chế sản sinh axit lactic hoạt động cũng kích hoạt đồng thời hai cơ chế tự vệ khác trong tiềm thức.
Thứ nhất chính là cơ chế tự chữa trị của thân thể, chẳng hạn như máu chảy qua v·ết t·hương giúp gột rửa; ‘tiểu cầu’ trong máu tiếp xúc ‘dị thể’ được xác nhận tiến vào từ ngoài da sẽ tạo thành máu đông, ngăn cản việc phát tán, và dừng chảy máu; máu này đóng vảy bên ngoài như một hàng rào chống sự xâm nhập tiếp theo gây nhiễm trùng v·ết t·hương hở; rồi tập trung đưa tế bào mới đến tái tạo vùng tổn hại v.v...
Thứ hai chính là kích thích phản ứng thần kinh thượng vị (#1) nằm trong hệ thần kinh giao cảm, phụ trách sản sinh andrenaline, tăng nhịp tim, lưu thông máu, mở rộng con ngươi, giãn tiểu phế quản v.v... và quan trọng là giúp hưng phấn giảm đau.
Lạc Thạch tập trung, trong đau đớn vẫn cố vớt vát lấy một tia ý thức khác, chủ động đẩy cơ chế thứ hai tích cực hoạt động. Cái này là một trong các bài huấn luyện Đặc chủng Phiến quân, gã đã từng tốt nghiệp qua. Trong quá trình vận động dần dần sản sinh axit lactic gây mệt mỏi, tuyến thượng vị cũng sẽ cung cấp andrenaline cho cơ thể, tăng hưng cảm, áp chế bớt đau đớn, thúc đẩy hành động. Tuy vậy, andrenaline nội sinh về cơ bản sẽ chỉ tiết ra được rất ít, lại mau hết tác dụng, nên thông thường đến một mức độ mệt mỏi nào đó, andrenaline sẽ là không đủ, vận động viên cũng phải dừng luyện tập. Với cách này của Lạc Thạch, cơn đau dồn nén đến cuối mới bùng phát, lượng andranaline nội sinh cũng theo đó sản sinh ra nhiều nhất, chỉ cần chịu được lúc đầu mà không mất ý thức, thì sẽ rất nhanh vượt qua.
Một lúc sau, dần thích ứng, gã duỗi người khó nhọc đớp từng ngụm không khí, nằm ngửa trên mặt đất, lầm bầm trả lời “Có gì bất ổn sao? Nặc lão?”
“Ngươi vừa rồi là loại bỏ cảm giác đau đớn tạm thời, sao có thể? ‘Ức Thống’ rõ ràng là năng lực khai mở thứ hai cùng với ‘Ích Cốc’ của Địa Tạo cảnh giới, tuy Tinh Hồn ngươi mạnh mẽ nhưng không lý nào lại tuỳ nghi khống chế thứ này?”
“À cái này là bẩm sinh của tộc nhân Địa Đàng Động, vãn bối cũng không rõ nữa. Như thế là lạ lắm sao?” gã nói láo không chớp mắt, cái này kể cả trên Trái Đất thì cũng chỉ tồn tại không quá ngàn người, gì mà như kiểu lợn con chạy đầy đường vậy.
“Chuyện này...? Thôi được rồi, bỏ qua trước đã” Nặc lão cũng lười tranh cãi thêm, chứ lão mà biết vừa rồi là ‘Nhất phân tứ dụng’ hàng thật giá thật, không hiểu có thể c·hết thêm lần nữa hay không. “Cách này rất hay, không cường thế phá bỏ ‘Thống cảm’ như mấy kẻ ngu khác đã làm, chỉ đè nén nó tạm thời lúc vận động, sau đó lại mở ra. Tập làm quen với cảm giác đau đớn cũng là một phần trong huấn luyện của lão phu. Không ăn đấm làm sao biết đau, lần sau bị một cú như thế này, tin rằng ngươi cũng không thảm như bây giờ, hắc hắc”.
Lồm cồm bò dậy tựa vào đụn rơm khô, gã thở sâu một hơi, thầm nghĩ “Mức độ tổn thương dường như mới chỉ bị sưng, chưa rách, vẫn có thể đi lại vận động nhẹ nhàng. Cảm giác đau sẽ khiến não bộ tập trung vào đó, cơ thể ‘thức’ liên tục để ‘dồn sức’ chữa trị cũng mau lành hơn. Chỉ có điều, đau vãi cả *beep*!!!”
“Nặc lão, muốn sao cũng để vãn bối ăn đã, ta từ bé chịu đói thực sự rất kém a”.
Còn gần một tiếng nữa mới tới ‘giờ canh’ nên gã cũng tính xin một chút trước ở chỗ Sấu Thỉ, rồi lén lút quay về Thực Dưỡng Phòng, để ăn tiếp. Nghĩ là làm, Lạc Thạch nhịn đau đứng dậy, cắn răng lê bước vào bếp.
Cẩu Vận đã ngồi trong đó từ lúc nào, Sấu Thỉ thấy Thập ngũ thiếu gia liêu xiêu nơi cửa, liền nhanh nhảu bế gã lên ghế, xoay người múc liền hai bát canh như hôm trước. Cẩu Vận húp xì xụp, còn gã vì vẫn đang đau mà chầm chậm khuấy bát. Lạc Thạch bỗng cất tiếng hỏi:
“Vận ca, ta thấy thực kỳ lạ, dường như ngươi không mấy khi có mồ hôi nhỉ?”
“Ài, Phàm thiếu gia thật lanh nha. Thiếu phu nhân bảo Cẩu Vận ta bẩm sinh mất đi chức năng tuyến bài tiết gì gì đó, nên cơ thể không thể chảy mồ hôi. Vận động cỡ nào cũng không, nên nóng lắm a”.
Lạc Thạch trầm ngâm không hỏi nữa, đoạn cũng cúi đầu cắm cúi uống canh.
“Ừm thảo nào ta đã thấy hắn rất lạ. Cái tên Cẩu Vận, thực sự là không thể hợp hơn...” Nặc lão thở dài “Không đổ mồ hôi sẽ rất nóng, gây hại cho cơ thể, tinh thần lúc nào cũng căng thẳng, chẳng trách hắn nhát gan vậy...”
Lạc Thạch lặng lẽ nuốt, bụng vẫn thỉnh thoảng co rút, gật gù khi nghe lão cảm thán. Gã tán thành cách nghĩ đó của Nặc lão, đơn giản là vì khi người ta đã thấu tình đạt lý, họ có thể soi tỏ một vấn đề từ nhiều khía cạnh khác nhau. Cẩu Vận trước mặt chắc chắn cũng rất khổ sở, nếu không gây ác cảm cho gã, thì gã còn có thể đồng cảm, hoàn toàn vô điều kiện. Trao ra nỗi xót xa nhưng cũng cần đi kèm sự hiểu biết, lòng tốt phải đặt cho đúng chỗ, bằng không, Trái Đất nơi gã từng sống, chính là kết cục.
Ăn xong, ngẩng lên đã thấy Sấu Thỉ, Cẩu Vận ngoài sân lúi húi làm gì đó, gã bèn theo lời Nặc lão bốc lấy ít lá lốt và gừng trong xó bếp, nhét túi quần, đoạn nhanh chóng chào tạm biệt hai người kia, lỉnh về phòng sinh hoạt chung. Mau mau chóng chóng cho kịp ‘giờ canh’ với lại còn phải thay đồ nữa, nếu bị Phiên bà bà nghi ngờ cũng không hay.
(#1): lớp màng mỏng bao ngoài xương thường dày khoảng 2mm.
(#2): tế bào xương (hay tế bào tre).
(#3): tuỷ đỏ và tuỷ vàng (hay tuỷ mỡ).
(#4): tuyến thượng thận, hạch giao cảm trong thần kinh giao cảm. Google-sama để biết thêm chi tiết nha.