Có một tiếng nói vang dội của Cố Thành, tất cả mọi người đều trầm trồ mà nhìn lên xem cho rõ một màn được gọi là kì quan này.
Sở hữu những người quen biết với Tịch Thần như Lăng Quang, Doãn Nguyệt, bốn người của Dạ Nguyệt binh đoàn, Diệp Tu Nhai, Hoa Y cùng với một số người khác, thấy Tịch Thần xuất hiện thì đều đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đi chung một đoạn đường tuy không dài, nhưng sẽ nảy sinh cái gọi là tình cảm, hơn nữa bản lĩnh của Tịch Thần còn lợi hại như vậy, nếu nàng xảy ra chuyện gì sẽ là một điều tiếc nuối nhất đối với bọn họ.
Còn những người xa lạ hoặc không biết Tịch Thần là ai, đều đang nghi ngờ tự hỏi, hoặc có kẻ tâm tư không thuần chính thì đang dựng lên một bụng ý nghĩ xấu.
Chẳng hạn như, nhìn con vật mạnh mẽ hùng tráng bay lượn trên bầu trời mà thèm nhỏ dãi, tâm sinh cướp đoạt.
Ở một thế giới khôn sống mống chết này, ai cũng chỉ nghĩ đến lợi ích của mình, vì vậy mà chuyện cướp đoạt, giết người đều không phải chuyện lạ hiếm thấy mà nó diễn ra một cách ác liệt hằng ngày.
Trong nhóm người này, cũng có một vài ba kẻ như thế.
Mặc kệ mọi người suy nghĩ như thế nào, Tịch Thần điều khiển Cự Thạch tiểu thú bay xuống dưới, thuận đường còn “cuỗm” đi một vật thể đang rơi tự do ở giữa không trung.
Yến Thanh cho rằng hôm nay mặt mũi của nàng đều phải bị quét sạch, nhưng ai có ngờ tới, nửa đường có một “thiên thần” từ trên trời giáng xuống cứu rỗi cho nàng.
Đợi nhìn thấy mặt mũi cùng bộ dáng của “thiên thần” là lúc, Yến Thanh trừng lớn cặp mắt, đột nhiên nghẹn ngào mà nhào tới ôm lấy thân hình bé nhỏ của Tịch Thần:
“Tiểu Thần Thần! Thật sự là ngươi? Ta yêu ngươi chết mất!”
Tịch Thần không kịp phòng bị, choáng váng mà bị đè xuống trên lưng của Cự Thạch tiểu thú, vật thể phía trên nặng đến kinh người.
Phải một hồi Tịch Thần mới lấy lại tinh thần, nhận ra giọng nói quen thuộc, nhưng mà thông qua tinh thần lực truyền về hình ảnh lại làm cho nàng kinh ngạc đến ngây người.
Nàng mới bị mù có một tháng thời gian, chẳng lẽ tinh thần lực cũng sinh ra ảo giác?
Yến Thanh bị người đánh tráo rồi à?
Nữ nhân có thân hình mập mạp, nước mũi tè le, làn da biến dạng trước mắt này là ai đây?
Nhưng mà cảm giác nặng nề làm cho nàng cũng bất chấp suy nghĩ tới trước mắt là yêu ma quỷ quái phương nào, thở hỗn hển một hơi, sau đó dùng hết sức bình sinh mà đem vật thể “sút” đi ra ngoài.
Đương nhiên, bằng sức của một ma pháp sư yếu ớt như nàng thì không thể gọi bằng từ “sút” được, mà chỉ là đẩy cái “đại mập mạp” trên người vừa lúc nằm vật ra ở bên cạnh nàng.
Dù vậy, Yến Thanh vẫn dùng một đôi mắt trách cứ, nũng nịu nói:
“Tiểu Thần Thần, ngươi thật tàn nhẫn, nỡ lòng nào lại đá người ta!”
Tịch Thần cảm thấy da gà đều phải mạo đi lên, nếu như là ngày thường, Yến Thanh làm bộ dáng nũng nịu này, nàng sẽ cảm thấy đáng yêu, nhưng hiện tại nhìn đến các thớ thịt trên người theo luật động mà run lên, chảy xệ xuống, nàng chỉ nghĩ nói một câu:
Con mẹ nó quá cay đôi mắt!
À không, mắt của nàng đã nhìn không thấy, cho nên là tinh thần lực bị ô nhiễm!
Tịch Thần nằm thở hổn hển, gối hai tay ra sau đầu, mắt nhìn lên trời, bâng quơ hỏi:
“Ngươi làm sao mà lại thành ra bộ dáng như thế này?”
Yến Thanh vừa nghĩ lại đã tức, mắng nhỏ một tiếng:
“Khốn kiếp! Năng lượng hấp thu nhiều quá không ngừng được, hiện tại ta cần thiết phải phát tiết, nếu không sẽ nổ tan xác mà chết mất!”
Đối với Tịch Thần, Yến Thanh không muốn lừa gạt cho qua chuyện mà biết gì nói nấy. Trên cơ bản thì, hai người các nàng đều có bí mật như nhau và có khả năng đều xuất thân từ thế giới bên ngoài, vì một lý do nào đó mới rơi xuống nơi này. Bản lĩnh của Tịch Thần, chính nàng không xác định được bao nhiêu. Nhưng lá bài tẩy của nàng, kể từ lần ở trong trận cự tượng kia, nàng dám khẳng định Tịch Thần đã biết rõ ràng đặc thù của nàng, hơn nữa còn giúp nàng che giấu.
Quá hiểu biết về nhau rồi, giấu diếm cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Yến Thanh nghĩ không sai, Tịch Thần đã có phán đoán sơ lược về tình huống của nàng, người ở nơi này có lẽ sẽ cảm thấy kinh thế hãi tục. Nhưng đối với Tịch Thần, cách tu luyện của Yến Thanh lại hiếm thấy mà khác biệt cực kỳ.
Ở Thần Hành đại lục, Tịch Thần từng đọc qua một quyển sách, ngoài các loại ma pháp cấm kỵ tối cao ra, trong đó còn có một loại ma pháp cực kì thần bí, gọi là Vu thuật Ma Pháp Sư.
Khác với Hắc ám ma pháp hay Vong linh ma pháp muốn hình thành đều phải dựa trên những năng lượng tự nhiên đã có sẵn, thì Vu thuật ma pháp tồn tại dựa trên sự thôi thúc của bản năng, hay hoặc là đánh cắp năng lượng từ người hay vật khác.
Vu thuật ma pháp tà ác ở chỗ, nó có thể đánh cắp bất kì năng lượng của người hay sinh linh nào khác một cách dễ dàng. Ngoài ra Vu thuật ma pháp còn có rất nhiều kỹ năng lợi hại khác như nguyền rủa , tiên đoán , hồi sinh,…
Kể từ lần đầu tiên gặp Yến Thanh ở cái hồ quái vật, Tịch Thần đã nghi ngờ trong lòng, sau đó càng thêm chú ý tới nàng, qua rất nhiều lần trùng hợp, Tịch Thần dám khẳng định, công pháp mà Yến Thanh đang tu luyện chính là con đường dành cho Vu thuật Ma pháp sư.
Có lẽ bản thân Yến Thanh cũng không biết pháp môn mà nàng đang tu luyện gọi là cái gì, nhưng điều này cũng không làm cho Tịch Thần vơi bớt hưng phấn, ngược lại càng thêm tò mò.
Ở một nơi trời xa đất lạ thế này, nàng lại thấy được pháp môn quen thuộc, đó là một niềm an ủi thầm kín trong lòng, bởi vậy nàng cũng không bài xích Yến Thanh.
Mặt khác, nàng cũng muốn nhìn xem Vu thuật ma pháp sư một khi tu luyện đại thành thì sẽ trưởng thành thành bộ dáng gì.
Trong lúc Tịch Thần nghĩ ngợi sâu xa, thì Yến Thanh cũng phát hiện Cự Thạch tiểu thú, ánh mắt của nàng tỏa sáng hơn bóng đèn, lộ ra một cỗ hung quang tựa như mèo thấy chuột, móng vuốt bắt đầu sờ sờ các lớp vảy của cự thạch tiểu thú, hưng phấn mà nói:
“Tiểu Thần Thần, ngươi tìm được con vật đáng yêu này ở đâu ra vậy? Có thể cho ta mượn chơi một ngày được không?”
Chưa đợi Tịch Thần đồng ý thì Cự Thạch tiểu thú đã lăn qua lộn lại, cố gắng tránh thoát móng vuốt tà ác của ma nữ nào đó, giận dữ mà hướng Tịch Thần cáo trạng:
“Nữ nhân, nếu ngươi dám đưa bản thú cho Yến Thanh mượn chơi, bản thú liền cùng ngươi tuyệt giao, từ đây đường ai nấy đi. Ta nói cho ngươi biết, năng lượng mà nàng ta tu luyện rất quỷ dị khiến người khác không thoải mái, ta khuyên ngươi nên tránh xa một chút kẻo bị ảnh hưởng."
Tịch Thần nhướng mày, cực kỳ nghiêm túc mà nói với Yến Thanh:
“Nó là ma sủng của ta, phía trước hấp thu năng lượng nên bế quan tiến hóa. Ngươi đừng làm nó sợ!”
Nàng biết Yến Thanh muốn mượn Cự Thạch tiểu thú dùng để làm gì, nhưng nếu nó không muốn, nàng sẽ không miễn cưỡng.
Mặc dù đã ký kết khế ước, nhưng sinh vật cũng có ý nghĩ của nó. Đã không có tự do về thân thể, nhưng phải có tự do về tư tưởng. Đây cũng là giới hạn cuối cùng mà nàng có thể đền bù cho ma sủng của mình.
Nàng sử dụng ý thức trấn an tiểu thú:
“Ngươi yên tâm! Ta có chừng mực, biết người nào nên kết giao và người nào nên xa lánh. Không có sự đồng ý của ngươi, ta sẽ không làm hành động bắt ép nào mà giao ngươi cho nàng!”
Cự thạch tiểu thú lúc này mới an tâm, trong lòng đối với Tịch Thần nảy sinh một tia cảm kích, cảm kích nàng không có sử dụng quyền thế của một người chủ nhân mà bắt ép nó làm việc nó không muốn làm.
Nó cảm thấy may mắn, bởi vì gặp được một người chủ nhân như vậy, tôn trọng nó như tôn trọng một người bạn, mà không phải quan hệ hời hợt giữa nhân loại và yêu thú.
Yến Thanh thấy Tịch Thần tỏ rõ thái độ như vậy, cũng mất đi hứng thú, bĩu môi:
“Quỷ hẹp hòi!”
Trong lúc các nàng nói chuyện, thì Cự Thạch tiểu thú cũng đã bay sát tới mặt đất.
Tịch Thần dẫn đầu nhảy xuống, Yến Thanh cũng nhảy xuống theo.
Cự Thạch tiểu thú hóa trở về hình thái tự vệ, bò đến chỗ quen thuộc trên vai của Tịch Thần mà nằm.
Nếu như không có một màn chứng kiến ngày hôm nay, quả thật ai cũng cho rằng đó chỉ là một kiện trang sức vô hồn trên lớp áo bào mà thôi.
Nhưng hiện tại, ai cũng không dám coi khinh Tịch Thần dù chỉ môt chút.
Doãn Nguyệt, Lăng Quang cùng lúc tiến đến hỏi han:
“Các ngươi không sao chứ, khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đến lúc này, Tịch Thần cũng phát hiện mấy người quen thuộc, nhất là bốn người Tiêu Nhạc, Cố Thành, tỷ muội song sinh Mẫn Lan, Mẫn Điệp.
Gương mặt vẫn là gương mặt đó, nhưng khí chất lại khác biệt, có vẻ vững chãi hơn so với lúc ban đầu gặp gỡ.
Tịch Thần hướng mấy người gật đầu một cái, xem như chào hỏi.
Nếu là người khác thì sẽ cho rằng Tịch Thần làm kiêu, nhưng mấy người này đã quá rõ ràng tính tình của nàng. Phải được nàng công nhận là người quen hoặc thân thiết, thì mới có được cái gật đầu như thế.
Trong khi Doãn Nguyệt kinh ngạc nhìn Cự Thạch tiểu thú trên vai của Tịch Thần thì Lăng Quang lại buồn cười đối với tạo hình mới mẻ của Yến Thanh.
Nụ cười căn bản không dừng được, khóe miệng vểnh lên sâu tận phía trên làm nhăn nheo các vùng da dưới mí mắt, cơ ngực phập phồng kịch liệt, lộ ra đường nét cường tráng của cơ bắp. Cho dù Hoa Y ở bên cạnh dùng khuỷu tay co lên thành nếp gấp, thục thật mạnh vào hông của Lăng Quang, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
Ánh mắt Yến Thanh bốc hỏa hừng hực, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Lăng Quang, ngươi còn cười? Có tin ta đánh bầm dập khuôn mặt cho cha mẹ ngươi cũng nhận không ra không?”
“Khụ! Khụ! Ta không cười, đại mỹ nhân tha cho ta đi mà!” Lăng Quang giơ hai tay lên làm tư thế đầu hàng, gương mặt nghẹn cười đến đỏ bừng.
Vì bảo vệ cho gương mặt soái khí này của hắn, hắn bắt buộc phải xuống nước thôi. Ma nữ này, một khi điên tiết lên thì cái gì cũng dám làm, hắn không dám lấy mặt mình ra để đánh cược.
Yến Thanh hừ lạnh một tiếng, lúc này mới rảnh rỗi mà quan sát hoàn cảnh xung quanh. Bất tri bất giác mà cả người đã đổ mồ hôi như tắm. Không khí quá mức nóng nực oi bức dường như muốn làm tan chảy mọi thứ. Mà nguyên nhân chính là từ cái dòng nham thạch đang chảy phía dưới kia.
Lăng Quang cũng nhìn thấy, tiện thể nhíu mi, cất tiếng lo lắng:
“Nơi này càng lúc càng quỷ dị rồi, chúng ta cố gắng đừng để bị tách ra nữa!"
Doãn Nguyệt cũng nhìn lò nham thạch dưới chân, vừa lau mồ hôi vừa cảm thán:
“Bây giờ phải làm sao đây, nơi này đã cùng đường rồi!”
Mấy người nghe vậy, cũng trầm mặc sầu lo.
Quả thật, nơi này hiện tại giống như một tòa cô đảo nằm chênh vênh giữa biển khơi. Bốn phía đều là biển dung nham đỏ rực, chỉ có mảnh đất ở giữa này là chỗ trụ duy nhất cho bọn họ.
Giữa lúc mấy người không biết làm sao bây giờ, thì một giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ truyền vào lỗ tai của bọn họ.
“Ta muốn nói cho các ngươi biết một tin tức xấu!”
Tất cả mọi người không hiểu ra sao, nhưng bọn họ cảm thấy tim đập nhanh đến lợi hại, quay ngoắt sang Tịch Thần, căng thẳng mà hỏi nàng:
“Tin tức gì?”
Tịch Thần rũ đầu, mũ trùm đen che khuất gần nửa khuôn mặt, nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu:
“Ngũ Hành đại trận, không thể phá được!”