Tam Thái Tử

Chương 743: Thú Nhân quân đoàn




Lần tháo chạynày trong lòng Lý Lân vô cùng tự tin, nếu lần đầu đã không giết được ythì lần sau chúng đừng hòng làm được việc đó. Ngược lại Lý Lân hiện tạicòn mượn sức của đối phương để rèn luyện võ đạo cho mình. Còn về phươnghướng tháo chạy thì Lý Lân dĩ nhiên chọn con đường hướng về Đại Đường mà đi.

Trong lòng Lý Lân vô cùng hiếu kì về đế triều thượng cổ. Đế triều thượng cổ chính là đại diện cho thời đại huy hoàng nhất của lịch sử Nhân tộc,cho dù là mấy trăm năm nay thực lực của Nhân tộc đã tích lũy rất nhiều,nhưng thật sự không có ai dám nói Nhân tộc hiện nay đã vượt qua được đếtriều thượng cổ. Với một đế triều thượng cổ ngắn ngủi nhất và cũng thầnbí nhất thì càng đủ sức hấp dẫn đối với chí hướng của bất kì một ngườinam nhân nào.

Nói thật thì khi vừa nghe đến đế triều Đại Tần thì trong đầu Lý Lân liền nghĩ ngay đến quốc gia đầu tiên thống nhất Trung Hoa của kiếp trước, và nghĩ đến vị hoàng đế vĩ nhân Tần Thủy Hoàng tự xưng là hoàng đế kia. Có điều suy nghĩ đó trong lòng Lý Lân đã nhanh chóng bị gạt sang một bên,dẫu sao thì kiếp trước và kiếp này là hai thế giới hoàn toàn tương phảnvới nhau, Đại Tần của kiếp trước cũng không thể so sánh với Đại Tần đếtriều đã thống nhất cả một đại lục to lớn này được.

Trận đấu đã trải dài cả trăm vạn dặm, qua trăm lần chiến đấu, Lý Lâncàng đánh càng hăng, thực lực của y càng lúc càng tăng lên mạnh mẽ. Nếunhư lúc đầu y không địch lại nổi mà tháo chạy thì hiện nay thực lực haibên đã cân bằng. Cây sinh mệnh không ngừng bổ sung sinh lực cho Lý Lân,cường giả Thần cấp của Liễu gia thì không có được điều này. Trận chiếncó cường độ và mật độ cao như thế này đã khiến cho sáu cường giả Thầncấp của Liễu gia vô cùng khốn đốn.

- Liễu Phong, chúng ta không thể tiếp tục đuổi theo hắn được nữa, chỉdựa vào thực lực của chúng ta hiện nay thì căn bản không thể nào làm gìđược hắn.

Một tên cường giả của Liễu gia trong lúc đánh với Lý Lân, hắn đã bịthương không nhẹ nhăn mặt nói, sắc mặt có chút tái nhợt. Nếu do khôngphải Lý Lân rút lui trước tiên, e rằng một trong số bọn chúng sẽ bị vong mạng trong lần đánh đầu tiên rồi.

- Ta đã truyền thư cho lão tổ, nhưng không biết tại sao từ đầu tới cuốilại chẳng có tin tức phản hồi gì. Bây giờ chúng ta đã đuổi theo hắn cảtrăm vạn dặm rồi, không thể cứ như thế này mà bỏ qua được.

Liễu Phong sầm mặt nói. Y làm sao có thể không biết Lý Lân vì mục đíchđã dùng võ đạo của bọn họ để tự rèn luyện , nhưng bọn chúng không cócách nào có thể ngăn cản được.

Cường giả Thần cấp đầu tiên của Liễu gia mở miệng nói :

- Tin tức mà gia chủ truyền đến, Liễu gia triệu tập những cao thủ Thầncấp, chuẩn bị công kích kẻ đã sáng lập ra Hỗn Loạn lĩnh là Lý Lân. Chúng ta chẳng phải là đã quay lại để ép Lý Lân về cứu viện sao?

Liễu Phong sa sầm sắc mặt lắc đầu nói:

- Không được, nếu như chúng ta tham dự vào thì tính chất trận chiến sẽmau chóng thay đổi, ngươi có cảm thấy rằng làm như vậy tam thái tử ĐạiTần sẽ không thể che dấu được lực lượng, hơn nữa bây giờ chúng ta cũngkhông có cách nào xác định được là hắn hành động đơn độc hay đây làquyết định của cả một đế triều Đại Tần.

Câu nói của Liễu Phong làm cho tất cả mọi người cùng lúc biến sắc, cúigầm mặt xuống, nếu cứ tiếp tục để cho Lý Lân sống sót mà chạy tới chạylui như vậy thì bọn chúng thật sự là gặp nguy hiểm rồi.

- Chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ tiếp tục kiên trì như thế này sao?

- Không, chúng ta cần phải tránh giao đấu với hắn, mà hãy cứ theo dõi hắn cái đã rồi hẵng tính.

Liễu Phong cũng không nghĩ ra được các nào khác. Chỉ có thể tiếp tụctheo dõi Lý Lân, một khi đã có cơ hội tốt xuất hiện, giết chết hắn ngaylập tức.

Cùng lúc đó, mười vạn cao thủ Võ Tôn thuộc Liễu gia xông ra Hỗn Loạnlĩnh, phá nát mười mấy thành trì ngay tại thời khắc cực đoan. Toàn bộHỗn Loạn lĩnh đều bị chấn động, các thế lực xung quanh rục rịch với ý đồ xuất binh chia cắt Hỗn Loạn lĩnh.

Châu Thiên Bảo hoảng sợ nhưng không chút bấn loạn, dẫn đầu điều động Bất Tử quân đoàn lên đường, theo sát phía sau là Trường Sinh quân đoàn. Hai đại quân cùng với quân địch giao chiến, cả hai bên trong một thời gianđánh nhau điên cuồng. Mặc dù số quân bên Liễu gia tuy ít nhưng bọn họ ai nấy cũng đều là tinh anh, người có thực lực yếu nhất trong số mười vạnngười cũng có Võ Tôn sơ cấp. Còn lại cường giả Bán thần cấp rất nhiều,Bất Tử quân đoàn cũng nhờ sử dụng thành thục Linh Xà Binh trận cùng đốikháng. Vì vậy mà thế lực của hai bên gần như ngang nhau, cuộc chiến ácliệt diễn ra không ngừng nghỉ.

Cả một vùng biên cương trải dài ngàn dặm ở phía nam của Hỗn Loạn lĩnhnay đã biến thành tuyệt vực, những cao thủ Vương cấp trở xuống căn bảnkhông cách nào còn sống được, cho dù là những cao thủ Vương Tọa đỉnh cao cũng không có nhiều cơ hội sống sót, nếu không may gặp phải những caothủ Võ Hoàng thì đành phải ôm hận mà thôi.

Đối mặt với tình huống này thì Châu Thiên Bảo đành phải tung ra con átchủ bài của mình, một lực lượng thần bí trước đây chưa từng xuất hiện ởphủ lĩnh chủ được điều ra tham chiến. Nhân số của lực lượng này là không nhiều, chỉ khoảng trăm ngàn người, nhưng có điều là tất cả bọn họ đềucó thực lực bất phàm, hơn một nửa là những cao thủ Võ Tôn, số còn lạiđều có thực lực Võ Hoàng đỉnh cao đến bán Tôn cấp. Một lực lượng mạnh mẽ như vậy không ngờ lại ẩn tàng ở một nơi không ai biết bên trong HỗnLoạn lĩnh, khi nhìn thấy lực lượng này thì tất cả người trong Hỗn Loạnlĩnh đều cảm thấy kinh ngạc không thôi.

Có điều rất nhanh sau đó thì mọi người đã hiểu ra được bí mật của nhánhquân này, đây không phải là đại quân của loài người mà chính là những tù binh bị bắt của vạn tộc thượng cổ trong trận chiến trước khi thành lậpHỗn Loạn lĩnh. Ngoài ra trong số đó còn có một số cường giả của vạn tộcsau khi bị cây sinh mệnh nuốt mất linh hồn mà trở thành những chiến sĩvô cùng trung thành với phủ lĩnh chủ.

Sau khi thực lực đã vượt qua cảnh giới Võ Hoàng hậu kì thì thần hồn sẽvô cùng kiên cố, cho dù là có bị trọng thương thì nó vẫn từ từ mà khôiphục lại. Cao thủ của vạn tộc thượng cổ cũng như vậy, trong đại chiếncho dù bản thể có chết đi, nhục thân bị tiêu hủy, thần hồn trọng thươngthì vẫn có thể vào trong lục đạo luân hồi mà chuyển thế hồi sinh lạiđược. Nhưng tiếc là thần hồn của chúng đã bị cây sinh mệnh nuốt chửng và giam cầm mà trở thành những linh hồn chịu sự khống chế của nó.

Dĩ nhiên là cây sinh mệnh vốn không phải là một loại cây tà ác như vậy,nó nuốt thần hồn của người khác vào vốn chỉ muốn giúp họ phục hồi sinhmệnh mà thôi. Nhưng tiếc là chủ nhân của nó lại là Lý Lân, sau khi thầnhồn của những cao thủ vạn tộc rơi vào tay y thì y đã dùng nhân đạo trong Lục Đạo thiên thư mà khống chế chúng, tạo cho chúng một ấn kí phải thần phục bản thân mình. Có thể nói là Lý Lân đã thừa lúc cháy nhà mà nhảyvào hôi của, trong một lúc mà y đã có được một đạo quân tiềm lực lớnmạnh với cả trăm ngàn cao thủ vạn tộc. Lý Lân đặt tên cho nó là Thú Nhân quân đoàn và lấy một nhánh quân ẩn giấu vào một nơi trong Vô Cực thành.

Dĩ nhiên là ngoài những việc ấy ra thì Lý Lân vẫn còn cất giấu rất nhiều bí mật khác bên dưới lòng đất nữa. Sau khi lĩnh ngộ một bộ phận sứcmạnh không gian từ Lục Mang Tinh thì Lý Lân đã mô phỏng mười tám tầngđịa ngục trong truyền thuyết mà kiến lập ra những không gian bí mật nơiđây. Dĩ nhiên là với thực lực có hạn của Lý Lân thì căn bản không thểđạt được đến được mười tám không gian, nhưng cụ thể là có bao nhiêu cáithì cho dù là Châu Thiên Bảo cũng không được rõ. Trước mắt Châu ThiênBảo chỉ có tư cách tự do đi lại trong hai không gian mà thôi, cái đầutiên là không gian tụ hợp những thợ thủ công giỏi trong thiên hạ, cáithứ hai chính là không gian dung nạp những kẻ đã thần phục của vạn tộcthượng cổ. Những thành viên trong Thú Nhân quân đoàn cũng chính là những tên đã được tuyển chọn kĩ lưỡng từ đây. Đối với việc thành lập Thú Nhân quân đoàn thì phương châm của Lý Lân là quý hồ tinh bất quý hồ đa(trọng chất lượng không trọng số lượng), một trăm ngàn quân trong quânđoàn này đều có thực lực bất phàm. Cho dù là so với đại quân toàn là cao thủ Võ Tôn của Liễu gia nó còn thua kém, nhưng khoảng cách thì cũngkhông cách là bao.

Sau khi Lý Lân rời khỏi Hỗn Loạn lĩnh thì Châu Thiên Bảo đã kết hợp haikhông gian này lại, y không tiếc công sức mà trang bị cho Thú Nhân quânđoàn một bộ phận Thần Uy đại pháo và những vũ khí tinh nhuệ khác. ChâuThiên Bảo vì để Thú Nhân quân đoàn trở thành con át chủ bài trong taymình nên đã tận hết sức lực để xây dựng, làm mới và nâng cao sức mạnhcho nó.

Lần này Liễu gia xuất quân đánh vào Hỗn Loạn lĩnh cũng dẫn đến việc thếlực các nơi đang chầu chực mà xâu xé nó. Châu Thiên Bảo cho rằng đây làthời cơ rất thích hợp để điều động Thú Nhân quân đoàn, nhất cử lưỡngtiện mà cứu vãn tình thế lúc này. Châu Thiên Bảo không biết Lý Lân đãđắc tội Liễu gia như thế nào, nhưng nếu đối phương đã đánh đến cửa thìhiển nhiên là y đành phải liều chết mà chống cự.

Khi Châu Thiên Bảo đến được chiến trường thì Trần Trinh cũng rất kinh ngạc về nhánh quân mà y đang dẫn dắt này.