Lão già nhìn Lý Lân chằm chằm, thần sắc tràn đầy phức tạp, sau nửa ngày suy sụp gã phát ra một tiếng thở dài. - Thần tông chủ, thật xin lỗi không thể giúp được gì, chuyện nơi đây đã không phải là dùng thủ đoạn quân sự mà có thể giải quyết được, lão phu xin cáo từ. Gã thống soái thứ nhất sau tiếng thở dài đã lựa chọn cáo từ. - Mộc nguyên soái, ngươi làm sao có thể bỏ đi bây giờ, đối kháng với vạn tộc thượng cổ còn rất cần lực lượng của ngươi. Tông chủ Thần Thiên tông sắc mặt biến đổi, lo lắng nói. - Lão phu không nhìn thấy hy vọng thắng lợi, không muốn ở lại chỗ này gieo rắc suy nghĩ tuyệt vọng. Lời nói của vị tiểu huynh đệ này mặc dù trước đây ta cũng không thể đồng ý, nhưng mục đích của hắn thì lão phu có thể lý giải được, lão phu chúc các vị có thể thành công. Lão già hiển nhiên có kiêu ngạo của mình, gã biết cho dù là mình có ở lại, đối với cuộc chiến tranh này ảnh hưởng tiêu cực vượt qua ảnh hưởng tích cực. Dù sao thì thái độ quyết định ý tưởng, từ trong đáy lòng gã đã cho rằng không thể chiến thắng, cho nên có chế định ra chiến lược cũng không thể thúc đẩy bên ta đi đến thắng lợi. - Mộc nguyên soái, kính xin dừng lại thêm một lát. Tông chủ Thần Thiên tông thành tâm giữ lại nói. Mộc nguyên soái thở dài hơi suy sụp ngồi xuống, gã là thống soái, ở phương diện chiến tranh thái độ đã muốn thua, hiện tại cho dù lưu lại bất quá cũng chỉ là nhìn xem một chút cái tiểu tử to gan hơn mình kia có thật sự có năng lực hay chỉ là nói bốc phét
data-ad-slot="8346126209">