Tam Thái Tử

Chương 358: Phái Thượng cổ (2)




Bên ngoài thạch thất là một kiến trúc thạch ốc đã bị hư hại, xem ra giống như thôn xóm thời nguyên thủy. Ngoại trừ thạch thất chỗ Lý Lân, những phòng khác đều cực kỳ to lớn, vừa thấy đã biết không phải chỗ ở của người bình thường. Rất nhanh, bức bích họa đơn sơ trên một thạch ốc đã xác nhận phỏng đoán của Lý Lân. Đây là một bức bích họa cực kỳ thô ráp, không biết là được khắc từ niên đại nào, thoạt nhìn phần lớn đều cực kỳ mơ hồ. Nhưng Lý Lân vẫn nhìn ra mấy thân ảnh khổng lồ từ trong đó, những thân ảnh này thoạt nhìn rất giống con người, nhưng trên đầu bọn chúng chỉ có một đôi mắt đầy máu chiếm hơn nửa cái đầu, mặc dù khoảng cách thời gian đã lâu, khi Lý Lân nhìn người khổng lồ một mắt vẫn có cảm giác bị cắn nuốt như cũ.

- Chẳng lẽ đây là người khổng lồ một mắt trong truyền thuyết? Hình như trong điển tịch có ghi lại, phái thượng cổ đều dùng man thú hình thể khổng lồ hoặc người khổng lồ để trông coi sơn môn. Nơi này có người khổng lồ một mắt ở trong thôn, thực lực của tông phái này e rằng cực kỳ khủng bố.

Trong lòng Lý Lân âm thầm phỏng đoán, lại càng để tâm quan sát bích họa, hi vọng có thể thu được nhiều tin tức hơn.

- Thật là lợi hại! Bích họa mặc dù là tùy tiện khắc thành, nhưng thực lực của người khắc cực kỳ khủng bố, thậm chí trong đường cong đơn giản cũng ẩn chứa kiến giải của chủ nhân đối với võ đạo.

Nghĩ đến đây, Lý Lân càng thêm để tâm quan sát, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ thở dài. Năm tháng đã hủy hoại rất nhiều ý cảnh, bây giờ những thứ có thể quan sát được đã không còn nhiều. Lý Lân rời khỏi bức bích họa, đi về phía trung tâm thạch thôn khổng lồ.

“Rắc” một tiếng!

Âm thanh tuy rất nhỏ nhưng vẫn bị Lý Lân nghe thấy. Trong nháy mắt Lý Lân trở nên cảnh giác, có thể giấu được thần thức của y, cho thấy cảnh giới của chủ nhân võ đạo tạo ra âm thanh tất nhiên cao hơn hắn.

- Ra đi!

Lý Lân trầm giọng quát. Chiến đao trong tay nháy mắt được giơ cao lên. Khí tức trên người cũng trở nên cực kỳ bén nhọn.

- Ha ha! Không ngờ bản tọa lại may mắn như vậy, vậy mà lại gặp được một Vương Tọa bát phẩm. Xem ra hôm nay phải phát một khoản nhỏ rồi!

Một giọng nói trầm thấp, khàn khàn truyền đến, một thân ảnh mập mạp đi ra. Vóc dáng người này không cao, bộ dạng xấu xí, trên cái đầu trọc lốc chỉ có trơ lại một sợi lông màu vàng yếu ớt. Thoạt nhìn có chút buồn cười.

- Ngươi là ai?

Lý Lân cau mày, thần sắc trên mặt thoạt nhìn rất kiêng dè.

- Bản tọa là ai không quan trọng, quan trọng là hôm nay ngươi phải chết!

Trên mặt lão đầu trọc lộ ra vẻ đẫm máu. Ánh mắt lóe lên sự khát máu điên cuồng khiến cho Lý Lân cảm thấy chán ghét.

- Muốn giết ta, ngươi có bản lĩnh này sao?

Lý Lân cũng không vội vàng ra tay, đối phương rõ ràng không phải cao thủ xuất thân từ vương thành Hắc Thủy, Lý Lân lại hi vọng có thể moi ra chút ít từ miệng y. Dù sao hắn vào hơi muộn, nếu có thể không tốn sức mà giành được tin tức đương nhiên là tốt nhất.

- Ha ha! Tiểu tử ngươi thật là cuồng vọng! Bản tọa là kẻ mạnh của bán bộ Võ Hoàng, giết ngươi chẳng qua chỉ đơn giản như nghiền nát một con kiến mà thôi. Thức thời thì mau nộp không gian giới chỉ, lau ấn ký trên mặt đi, bản tọa có thể suy nghĩ tha cho ngươi một mạng.

Lão già đầu trọc nhìn về không gian giới chỉ trong tay Lý Lân, ánh mắt tràn đầy sự tham lam.

- Thật đúng là không biết sống chết! Chỉ là bán bộ Hoàng cấp đã cho mình là vô địch sao! Bản vương vốn không muốn dùng sức, là tự bản thân ngươi chuốc lấy.

Thần sắc Lý Lân sửng sốt, không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này. Cả người đạp lên không gian, di chuyển đến phía sau lão già trọc đầu.

- Thuấn di, ngươi là cao thủ Võ Hoàng, tiền bối tha mạng, tiền bối…!

Lão già trọc đầu còn chưa nói hết, đã bị Lý Lân tát một cái trọng thương. Mấy sợi lông vàng còn lại trên đỉnh đầu bị một cái tát này của Lý Lân làm đứt đoạn.

- Nói tin tức ngươi biết được cho bản vương!

Lý Lân lạnh lùng nói.

- Ôi! Khụ khụ!

Lão già trọc đầu ho ra máu, gương mặt cúi xuống tràn đầy sự oán độc. Nhưng khi ngẩng đầu lên đã biến thành vẻ mặt cầu xin.

- Tiền…. bối, vãn bối cũng vừa mới tới đây không lâu, không hiểu rõ nơi này.

Lão già trọc đầu mở miệng nói.

- Hừ! Không hiểu rõ mà lại phục kích bản tọa. Ta thấy ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Lý Lân khẽ cười nói, căn bản không hề tin lão già trọc đầu kia.

- Tiền bối bớt giận, tiền bối bớt giận! Ta nói, ta nói. Trung tâm thôn này có một Thần Điện, trong Thần Điện tỏa ra sức mạnh cấm chế màu vàng, đáng tiếc thực lực của vãn bối thấp kém, căn bản không thể mở được cấm chế kia. Thực lực của tiền bối cao cường, tất nhiên có thể lấy được bảo vật trong thần miếu.

Lão già trọc đầu vẻ mặt sợ hãi lại nịnh hót thêm.

Lý Lân cau mày, không tiếp tục hỏi nữa, vì lời nói của lão già trọc đầu thật sự không đáng tin cậy, Lý Lân thúc dục ma đao trong nháy mắt cắn nuốt toàn bộ chân khí và tinh khí máu thịt của y.

- Ngươi…. Ngươi là… Ma quỷ!

Lão già trọc đầu vẻ mặt tuyệt hô lên trước làn khói.

- Hừ! Bản vương cho tới bây giờ cũng chưa nói sẽ bỏ qua cho ngươi! Giết ngươi cũng không thể lãng phí này nọ.

Lý Lân gỡ không gian giới chỉ và những đồ có giá trị khác của hắn xuống, đem thi thể của lão già trọc đầu vùi vào bên trong đống phế tích, cũng che giấu công phu của mình.

- Trung tâm thần miếu, xem ra những người khổng lồ một mắt này không chỉ là canh giữ sơn môn.

Lý Lân nhíu mày, thu lại khí tức trên người, đi về trung tâm thần miếu. Nói như vậy linh thú bảo vệ núi chính là tông phái phụ thuộc, không có khả năng có được thôn xóm và cả tín ngưỡng.

Về phần vì sao Lý Lân lại dùng ma đao cắn nuốt chân khí và tinh khí võ đạo của lão già trọc đầu, chính là bởi vì nguyên khí trời đất ở nơi này rõ ràng không bình thường, không thể trực tiếp hấp thu. Cách duy nhất để bổ sung nguyên khí trời đất cũng chỉ có thể cướp trong cơ thể tu sĩ ngoại lai. Đối với việc giết người Lý Lân cũng không có gánh nặng tư tưởng gì. Huống hồ là đối phương chủ động trêu chọc hắn, giết người lại càng hợp tình hợp lý.

Thạch Miếu ở chính giữa thôn, các công trình kiến trúc to lớn khác cũng không có, điểm khác biệt duy nhất so với những thạch ốc khác chính là, cửa vào thần miếu đã bị phong ấn cấm chế màu vàng.

Lý Lân nhíu mày, trong lòng có chút cân nhắc. Cấm chế màu vàng này cũng không thâm ảo như trong tưởng tượng của Lý Lân, ngược lại còn có chút đơn giản, dựa vào thực lực của hắn có thể phá vỡ. Nhưng chính vì đơn giản, Lý Lân ngược lại không dám dễ dàng ra tay. Dù sao lão già trọc đầu là bán bộ Võ Hoàng, cấm chế như vậy căn bản không cản được y. Nếu bên trong kia thực sự có thứ tốt, tên bán bộ Võ Hoàng cũng không lựa chọn bỏ đi mà đi phục kích hắn.

Đi quanh Thạch Miếu một vòng, Lý Lân phát hiện Thạch Miếu chỉ có một cửa vào, những chỗ khác đều bị phong bế. Hợn nữa thứ Thần Miếu chọn dùng rõ ràng không phải vật liệu bình thường, dựa vào sức mạnh to lớn của Lý Lân muốn đập vỡ là cực kỳ khó khăn, chứ đừng nói là lối đi duy nhất trên thạch bích không biết dày bao nhiêu. Cuối cùng Lý Lân đành bất đắc dĩ quay lại lối vào Thần Miếu.

Lý Lân cẩn thận cởi bỏ cấm chế, bên trong lộ ra lối vào tối như mực. Một mùi tanh nhàn nhạt bay tới.

- Quả nhiên có vấn đề!

Cảm nhận được mùi máu còn mới, Lý Lân hiểu rõ bên trong khẳng định có biết bao nguy hiểm, sức mạnh cấm chế thô sơ này e rằng không phải vốn đã có, mà là do lão già trọc đầu bị hắn giết lúc này bày ra. Mục đích là gì đáng để suy nghĩ.

- Xoạt!

Ma đao xuất hiện trong tay Lý Lân, hắn cẩn thận bước vào trong. Nếu đã đến nơi này, sao có thể không vào trong xem xét. Lý Lân vốn là người to gan lớn mật, cho dù có nguy hiểm hắn cũng sẽ không thử mà đã lùi bước.

Thông đạo không dài, chỉ đi vài bước mà thôi, nhưng mặt đất thông đạo ướt sũng, Lý Lân không cần quan sát cũng biết đây không phải là nước mà là máu tươi, hơn nữa còn là máu tươi của loài người.

Đi qua thông đạo, trước mắt Lý Lân rộng mở sáng sủa. Đây là một không gian cực kỳ to lớn. Trung tâm không gian nổi lên một ngọn núi cao mười mấy mét, tầng dưới đều là thi thể khô quắt, cũng không biết đã tồn tại bao lâu, nhưng vẫn không hề hư thối, trong đó có người, tất nhiên cũng có man thú dị tộc. Mặc dù khô quắt mất hết máu, Lý Lân cũng không khó phát hiện kiếp trước của những thây khô này e rằng cũng không phải nhân vật tầm thường. Ở tầng cao nhất trên núi có mấy thi thể người còn mới, thông đạo và toàn bộ phía trên thạch điện đều là máu tươi chảy ra từ những thi thể này. Xem ra mấy ngày trước những võ giả sau khi vào đây đã gặp nạn, trong đó có hai người đều là cao thủ Hoàng cấp. Có thể khiến cho cao thủ Hoàng cấp mất mạng, do đó có thể thấy sự nguy hiểm của Thần Miếu này.

Phía sau thây núi, một con ngươi huyết sắc chừng nửa mét chậm rãi dâng lên, lặng lẽ theo dõi hắn. Ánh mắt này dường như có một loại ma lực nào đó, có thể giam giữ hành động của Lý lân.

- Độc nhãn… cự nhân!

Lý Lân gian nan nói ra mấy chữ này. Sắc mặt trở nên phấn khích.

Người khổng lồ một mắt trong thôn không biết đã bị tiêu diệt bao nhiêu vạn năm lại vẫn có người sống sót tồn tại, càng khiến cho Lý Lân khiếp sợ, người sống sót này lại chiếm cứ Thạch Miếu, yên lặng chờ con mồi tới cửa.

- Gào!

Một tiếng gầm gừ trầm thấp từ phía sau thây núi truyền đến, một sức mạnh huyết sắc dị thường phát ra từ con mắt đầy máu của người khổng lồ một mắt, ăn mòn về phía Lý Lân.

Lý Lân biến sắc, hắn cảm nhận được nguy cơ từ sức mạnh huyết sắc này. Không màng tới sức mạnh che dấu, chân khí kim cương trong người rít gào, từng long tân sinh ra trong cơ thể, một đôi sừng ngọc trong suốt xuất hiện trên trán.

- Gào!

Một tiếng rồng gầm, Lý Lân thoát khỏi sự giam cầm của người khổng lồ một mắt, nhanh chóng lùi về phía sau, tránh được thần thông của người khổng lồ một mắt.

Người khổng lồ một mắt giống như bị chọc giận. Thây núi không ngừng chấn động, một bàn tay to lông đen dày đặc vươn ra từ sau thây núi, chộp về phía Lý Lân.

- Độc nhãn cự nhân thì sao! Đã nhiều năm như vậy, ngươi còn dư được mấy phần sức lực?

Lý Lân yếu thế, long trảo cực đại đánh ra, va chạm với bàn tay to lớn màu đen.

Tiếng răng rắc vang lên, một âm thanh trầm thấp thảm thiết vang lên, bàn tay xù lông nháy mắt thu lại, con mắt huyết sắc tràn đầy khiếp sợ nhìn Lý Lân.

Lý Lân cũng thét lớn một tiếng, lui về sau mấy chục bước. Sau lưng dựa vào tường Thạch Điện. Long trảo màu vàng chết lặng, có chút đau nhức râm ran.

- Đúng là sức mạnh khủng khiếp!

Lý Lân nín nhịn chấn động trong lòng, bắt đầu khởi động chân khí kim cương đả thông kinh mạch trên long trảo. Cường độ cơ thể Lý Lân chiếm thế thượng phong, dùng thân thể giữa Thần Long, Cự Long lại dùng Kim Cương Bất Động Minh Vương kinhtu luyện tới tầng thứ năm. Nhưng về sức mạnh, Lý Lân lại bị người khổng lồ một mắt chế trụ.