Tam Thái Tử

Chương 350: Trận chiến kỳ quái (1)




- Đủ rồi! Ngài ấy là Thánh Long Vương, cũng là trượng phu của bản tọa, ngươi hãy tự hiểu rõ thân phận của mình đi!

Ngao Vô Tình khẽ quát một tiếng, cũng rất bất mãn với biểu hiện của Hỏa Viên. Ngao Vô Tình vốn là con người cổ hủ, nếu không thì cũng không tuân theo Tùng Lâm Thiết Tắc như thế.

Hỏa Viên rụt cổ lại, trên khuôn mặt lộ vẻ thản nhiên.

- Ngươi là linh thú Hoàng cấp, hẳn là có thể hóa thành nhân hình rồi chứ!

Lý Lân thì lại chẳng thèm để ý, hắn vốn là kẻ hiếu chiến, hiếm khi gặp được đối thủ có thể giao chiến như vậy, đương nhiên là vui vẻ, muốn luận bàn thêm mấy lần rồi.

- Tại sao phải hóa nhân hình? Bản thể của bản đại gia chính là trời đất sinh ra, thích hợp cho tu luyện võ đạo nhất!

Hỏa Viên tự hào nói.

Lý Lân và Ngao Vô Tình liếc nhau, đều thực không biết nói gì. Lý Lân nghĩ nghĩ rồi cũng hiểu được vì sao lại như vậy. Dù sao nhân loại là nhánh của tộc vượn và khỉ, thể chế của khỉ là gần với nhân loại nhất. Hỏa Viên có thể tu luyện công pháp võ đạo của con người, tất nhiên cho là thể chất mình tuyệt vời nhất.

- Quên đi! Ngươi hài long là tốt rồi! Giờ ngươi có hai lựa chọn, thứ nhất là quay về Hỏa Diệm Sơn, hỗ trợ nữ nhân mà đã cùng bản vương bắt được ngươi. Thứ hai là theo bản vương ra Hắc Thủy Tùng Lâm, đến thế giới con người giúp bản vương tham dự môn phái thượng cổ thần bí xuất thế.

Lý Lân mở miệng nói. Hỏa Viên chính là chiến lực khá lớn, võ giả Hoàng cấp bình thường chưa chắc đã phải đối thủ của nó.

- Thế giới loài người, ngươi nói đến Hắc Thủy vương thành à, hèn chi dạo này bản đại gia luôn cảm thấy áp lực. Nơi đó giờ là một mảnh hiểm địa, với thực lực của hai người chúng ta có muốn toàn thân trở ra cũng không dễ, ngươi thật sự muốn đi?

Hỏa Viên rất kiêng kỵ Hắc Thủy vương thành, bởi vì ẩn náu ở Hỏa Diệm Sơn tôi luyện thân thể, cảm giác nguy cơ của nó hoàn toàn là tiềm thức bản năng, chứ không có thu thập tin tức bên ngoài gì. Nhưng chính loại cảm giác này khiến cho Hỏa Viên trưởng thành qua vài ngàn năm dài đằng đẵng.

- Không sao, bản vương tuy cảnh giới thấp hơn Hoàng cấp, nhưng đối với hiểu biết về không gian lực thì bản vương tự nhận là trong Hoàng cấp không ai là đối thủ. Ngươi chỉ cần đi theo bản vương, vấn đề an toàn thì không phải lo.

Nói xong, Lý Lân điều động lực lượng Lục Mang Tinh, cả người thế nhưng chậm rãi dung nhập vào trong không gian. Hỏa Viên trợn trừng đôi mắt to như hai hạt nhãn lên, nhưng cho dù là dùng mắt hay dùng thần thức để tra xét thì cũng khó mà phát hiện được hành tung của Lý Lân. Không gian lực tinh xảo như vậy không cần nói tới Hỏa Viên, ngay cả Ngao Vô Tình đều không phát hiện được Lý Lân đang ở đâu.

- Được! Ta đi với ngươi!

Hỏa Viên cắn răng nói. Từ khi sinh ra tới giờ, Hỏa Viên chưa từng rời khỏi Hắc Thủy Tùng Lâm, không hiếu kỳ thì chính là giả dối. Chỉ là trước kia Hỏa Viên e sơ Ngao Vô Tình thừa dịp nó ra ngoài sẽ xộc vào nhà nó nên không dám hoạt động quá xa Hỏa Diệm Sơn. Hiện tại ván đã đóng thuyền, có lẽ rời khỏi Hỏa Diệm Sơn lại là chuyện tốt.

Lý Lân vừa lòng gật đầu, sau đó quay sang nói với Ngao Vô Tình:

- Vô Tình, lần này ta đi có khi không thể trở về trong thời gian ngắn được. Chuyện Hỏa Diệm Sơn nàng hãy giúp đỡ nhiều hơn nhé. Một khi Hương Lân mở lò luyện đan, linh thú trong Hắc Thủy Tùng Lâm cũng có thể thu lợi, rất có ích trong việc giúp linh thú Hắc Thủy Tùng Lâm tăng thực lực lên.

Ngao Vô Tình gật gật đầu, tỏ vẻ sẽ để tâm tới chuyện này nhiều hơn.

- Còn một việc bản vương vừa mới biết cách đây không lâu. Tên Ngao Kim kia biến mất rồi. Hắn vị vài tên Cửu phẩm Vương Tọa vây công ở Hắc Thủy vương thành, đến giờ thì hẳn là bị không gian loạn lưu đưa tới tiểu không gian nào đó hoặc là nơi mà che dấu được thiên cơ. Nàng có thể tập trung toàn bộ lực lượng tộc linh quy lại thêm quân sư Trương Hạo ở ngoại vi Hỏa Diệm Sơn cùng nhau thôi diễn thiên cơ, có lẽ sẽ tìm được hắn. Bản vương hứa hẹn đưa Thần Long quả còn chưa đưa đây, hắn không thể có chuyện được.

Sắc mặt Lý Lân hơi ngưng trọng. Nếu như rơi vào tiểu không gian thì cũng tốt, dù sao ít nhất không gian độc lập sẽ có một cơ duyên cực lớn, nhưng nếu rơi vào trận pháp quá cường hãn thì không hay rồi. Có thể bố trí ra trận pháp vây khốn được Thú vương Cửu phẩm Vương Tọa đỉnh phong, như vậy chứng tỏ chủ nhân trận pháp có thực lực mạnh hơn nhiều, cao thủ Hoàng cấp khó mà phá được.

- Mất tích!

Ngao Vô Tình nhướng mày, âm thầm thôi diễn, một lát sau nàng thoáng thở phào nhẹ nhõm:

- Hắn còn sống, nhưng muốn thôi diễn ra vị trí cụ thể thì không dễ.

- Hãy nỗ lực tìm kiếm! Dù sao đệ đệ của nàng cũng là cậu em vợ của bản vương, phải đối tốt với hắn một chút chứ.

Lý Lân cười tủm tỉm nói.

Khuôn mặt xinh đẹp của Ngao Vô Tình ửng đỏ lên, trừng hắn một cái. Hỏa Viên ngơ ngác nhìn hai người liếc mắt đưa tình, trong đôi mắt đầy khó hiểu. Nó đã không rõ vì hai sao kẻ mà thực lực chênh lệch lớn thế này lại có thể trở thành tình lữ thân mật như vậy. Nó không kiên nhẫn giục Lý Lân vài lần đều bị Ngao Vô Tình dùng thần sắc không vui trừng cho, ánh mắt kia khiến Hỏa Viên khiếp sợ không thôi, cuối cùng chỉ có thể lẩn qua một bên ngồi nghịch.

- Đi thôi!

Sau lưng Lý Lân mọc ra đôi cánh, hắn đã quen việc dùng linh khí phi hành để che đi chuyện mình có thể lăng không phi hành.

Hỏa Viên tuy cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không nói gì thêm, mà ngược lại thú thể nhanh chóng co rút lại, hóa thành một chú khỉ con da đỏ cao chừng một thước, sau đó leo lên người Lý Lân, ngồi trên vai hắn.

- Ngươi đúng thật là biết tìm chỗ đấy nhỉ!

Lý Lân không nói gì hơn, lúc trước Hắc hổ Ám Ảnh luôn thích bò trên vai hắn, chỉ là sau này quá lớn nên không thể làm vậy được nữa, không ngờ hôm nay lại có một con khi có thực lực sâu không lường được cũng thích như vậy.

Một người một thú rời khỏi Long cốc, bay tới Hắc Thủy Tùng Lâm.

Một tiếng ầm vang lên, sơn mạch cao vút chọc thủng mây mù đột nhiên sập xuống, một bóng đen như tia chớp từ giữa sơn mạch lao tới, phương hướng vừa vặn phóng tới Lý Lân. Ở phía sau còn mấy sơn mạch nữa cũng sụp đổ, vô số linh thú hoảng sợ chạy trốn. Toàn bộ bên ngoài Hắc Thủy Tùng Lâm là một mảnh hỗn loạn. Kẻ tới có thực lực rất mạnh, Thú vương cấp cao vùng ngoại vi không phải là đối thủ của kẻ này, thậm chí ngay cả dáng vẻ đối phương ra sao cũng không thể nhìn rõ.

Lý Lân đổi sắc mặt, hơi ngưng trọng quát lên:

- Kẻ nào dám kiêu ngạo ở Hắc Thủy Tùng Lâm ta như vậy! Hãy hiện thân gặp mặt.

- Bá!

Bóng đen chợt lóe, bóng người như ảo ảnh đó đã xuất hiện ở trước mặt Lý Lân. Đây là một thanh niên có tướng mạo oai hùng, chỉ là trông hơi gầy chút. Nếu y không chủ động dừng lại thì Lý Lân còn chẳng thể nhìn rõ được động tác của y, do đó cũng nói lên tốc độ của đối thủ quá nhanh.

- Ồ? Sao trên người ngươi lại có khí tức của Luyện Dược tông? Ngươi là ai?

Thanh niên kia liếc Lý Lân một cái, sắc mặt đột nhiên ngưng trọng hẳn.

- Cái gì mà Luyện Dược tông, ngươi bị bệnh thần kinh à! Nhưng ta hỏi ngươi trước, thế mà lại nói mấy thứ linh tinh như vậy.

Lý Lân nhíu mày. Luyện Dược tông, tông phái có địa vị cao quý kia, chẳng lẽ kẻ này mạo hiểm tiến vào Hắc Thủy Tùng Lâm là vì…

- Lý Lân, kẻ này không đơn giản! Khí tức trên người y mênh mông như biển, sợ là chúng ta bị theo dõi rồi, ngươi phải cẩn thận ứng đối.

Ở trên đầu vai Lý Lân, Hỏa Viên truyền âm cho Lý Lân.

- Ta biết, ngươi đừng vội ra tay, khi nào đối phương đánh nhau với bản vương rồi thì ngươi hãy bất ngờ mà chơi y!

Lý Lân chuyển động tròng mắt, trầm giọng nói.

- Âm người khác? Ta chưa từng làm bao giờ!

Hỏa Viên từ khi sinh ra đã có thực lực hùng mạnh, làm gì có cơ hội chơi khăm ai, trực tiếp dùng nắm đấm là xong việc. Tuy có bị Lý Lân chơi một vố, nhưng cũng không có khiến nó học được gì.

- Đần! Khi nào y không chú ý thì cho y một kích trí mạng là được! Sau này đi theo bản vương thì phải học mấy cái thủ đoạn bảo mệnh ấy.

Lý Lân truyền âm dạy bảo.

Hỏa Viên bĩu môi, định bác bẻ lại, nhưng cuối cùng lại chỉ gật đầu. Tuy chưa làm, nhưng Hỏa Viên lại cảm thấy khá hưng phấn trong lòng.

- To gan, học trộm thứ của Luyện Dược tông ta mà còn ở đó hạ nhục kẻ khác. Hôm nay thay mặt tông môn, bản tọa sẽ phế bỏ thứ ngươi học được.

Sắc mặt người thanh niên trở nên sa sầm.

- Đến đây, bản vương sợ ngươi chắc!

Lý Lân trầm giọng nói, lấy linh khí chiến đao ra, khí thế cả người bắt đầu tăng lên, trên thân thể mọc lên vảy màu vàng, sau lưng vung lên đôi cánh phong duệ.

- Ngươi rốt cuộc là cái quái gì vậy, sao ta chưa từng gặp bao giờ! Chẳng lẽ là loài đặc hữu của Hắc Thủy Tùng Lâm sao?

Người thanh niên tò mò hỏi.

- Đánh thì đánh đi, lắm lời làm gì thế!

Lý Lân không kiên nhẫn. Nếu đối phương vẫn bất động thì hắn sẽ vung đao xông lên trước.

- Không biết sống chết!

Thanh niên âm trầm mặt, Hoàng đạo pháp tắc trên người bắt đầu trào lên, một luồng khí tức phả vào mặt.

- Võ Hoàng tam phẩm đỉnh phong!

Sắc mặt Lý Lân ngưng trọng, đồng thời máu trên người như cũng sôi trào lên.

- Để cho lão tử!

Hỏa Viên đột nhiên nhảy dựng lên từ bả vai Lý Lân, hóa thành một con vượn cao hai mét, tay vung đại bổng màu đen, mặt đầy hưng phấn xông lên.

- Bố khỉ! Thế mà ngươi cũng cướp được!

Lý Lân buồn bực thu tay lại. Hỏa Viên có thực lực Võ Hoàng tam phẩm, đối phương cũng là cao thủ ở cảnh giới này, Hỏa Viên thấy là thích chí, nên thành ra Lý Lân không cần phải ra tay.