Tam Thái Tử

Chương 197: Đế đô gửi thư




Tiên ThiênThuần Dương chân khí có tính chất bình hòa, cộng thêm Lý Lân thân làngười xuyên việt, lực tinh thần so với người bình thường vốn mạnh hơnnhiều. Mà chỗ tốt của lực tinh thần mạnh chính là có thể điều khiển chân khí tinh vi hơn. Lý Lân điều khiển chân khí có thể ngưng tụ thành hìnhdạng của bất kì động vật gì, cũng có thể xem là sống động như thật,nhưng lúc hắn thử ngưng tụ chữ cổ, không ngờ đến chữ cổ cơ bản đầu tiêncũng khó ngưng tụ thành. Điều đồng thời làm cho Lý Lân khiếp sợ, đối với hơn ba trăm chữ cổ này cũng càng phát ra ngưng trọng.

- Những chữ cổ này liên quan đến bí mật của Thiên công bí điển thờiThượng Cổ Đế Triều, tổ tiên lúc trước có để lại cổ huấn, không đến lúcvô cùng bất đắc dĩ, không được nói với người khác, để tránh mang tới họa sát thân. Lão phu không có con nối dõi, Vương gia đến đời của ta cũngcó thể xem là huyết mạch đoạn tuyệt, hy vọng điện hạ có thể tiếp tụctruyền thừa tâm huyết của mười mấy đời Vương gia.

Vương lão đầu trầm giọng nói.

- Những chữ cổ này quả thật có kì quái, ta sẽ dụng tâm để ghi nhớ. Chỉkhắc họa một phần mười số đó đã có thể luyện chế thành nhuyễn giáp cấpBán linh khí, nếu khắc lại toàn bộ ba trăm sáu mươi chữ này, vậy hẳn làcó thể luyện chế ra vũ khí chiến giáp cấp Linh khí thật sự.

Lý Lân nghĩ nghĩ rồi nói.

- Đâu có dễ vậy, lão phu tiến vào Võ Tông đã hai mươi năm rồi, trongthời gian hai mươi năm này mỗi ngày lão phu đều phải hao phí phần lớnthời gian để luyện tập những chữ cổ này, kết quả cũng chẳng qua chật vật nắm bắt được một phần mười. Với tiến độ này, cho dùng lão phu dùng cảcuộc đời cũng khó có thể nắm bắt toàn bộ những chữ cổ này. Hơn nữa trong quá trình này, lão phu dần dần phát hiện, những chữ cổ càng về sau,thời gian cần hao phí lại càng dài, nếu không có thọ nguyên của cao thủTiên Thiên, căn bản không thể hoàn toàn nắm bắt.

Vương lão đầu lắc lắc đầu, có chút buồn bã nói.

- Nếu thật sự là như vậy, e là ba trăm sáu mươi chữ cổ này thật sự cólai lịch lớn. Nếu chúng ta có thể có thể giải được hàm nghĩa của nhữngchữ cổ này, có lẽ có thể rất dễ dàng học được!

Lý Lân nói, trong con ngươi tràn đầy vẻ nóng lòng muốn thử. Nếu thật sựcó thể luyện chế vũ khí cấp Linh khí, mặc dù không thể coi đây là phương pháp mưu sinh, nhưng cũng là một loại thủ đoạn chế tạo tài phú. Huốngchi trong vũ khí cấp Linh khí, giá bán của linh giáp có tính chất phòngngự vốn đã cao hơn nhiều so với Linh khí bình thường. Dù sao giới tuluyện vốn là nguy hiểm, có một bộ linh giáp phòng hộ đẳng cấp cao làchuyện mơ ước của mỗi một tu sĩ.

- Điều này cần bản thân điện hạ đi kiểm tra rồi. Nếu thật sự có ngày đó, lão phu hy vọng người có thể ghi chép lại, truyền thừa lại cùng với sổghi chép của tổ tiên Vương gia.

Lý Lân gật gật đầu, có thể xem là đồng ý rồi. Nhưng trong lòng hắn cũngkhông chắc ăn, dù sao mười mấy đời Vương gia, sự truyền thừa mấy trămnăm cũng không tìm được ý nghĩa thật của chữ cổ, Lý Lân hắn thì có thểsao? Nhưng học tập những thứ này cũng không có hại, bản thân sau nàycũng sẽ không tùy ý đem những thứ này tặng người, nếu thật sự cần tặng,nếu vậy cũng sẽ lựa chọn người người vừa ý mình.

Trong nháy mắt, thời gian nửa tháng qua đi, thương thế của Ám Ảnh về cơbản đã phục hồi như cũ, hình thể của nó cũng hoàn toàn duy trì ở chiềudài hơn một trượng. Lúc đầu nó rất không muốn làm tọa kỵ của Lý Lân,nhưng dưới sự mê hoặc từ tinh thịt linh thú và các loại rượu ngon của Lý Lân, nó vẫn là phải cúi cái đầu cao ngạo của nó xuống. Da lông trênngười Ám Ảnh cực kỳ dày, mặc dù ngoài thân dày đặc lân giáp, nhưng ngồi ở phía trên lại hoàn toàn không cảm thấy khó chịu, điều này làm cho LýLân rất là vừa lòng. Về phần có muốn cùng Ám Ảnh ký kết huyết thệ haykhông, Lý Lân nghĩ nghĩ rồi vẫn là quyết định buông tha. Ám Ảnh xem hắnlà người thân, lại từng cứu mạng của hắn, Lý Lân cũng xem nó là đồngbạn, tự nhiên sẽ không làm loại chuyện hoàn toàn hạn chế phát triển củanó. Dù sao máu huyết là một trong nhưng thứ căn bản của sinh mệnh, sửdụng nhiều sẽ dễ dàng làm tổn thương đến bản nguyên.

Trong khoảng thời gian này, Sát Sinh Vương ẩn núp tiến vào Hắc Langhoàng triều rốt cục cũng có hành động, Hắc giáp vệ dưới trướng hắn không ngờ đã vượt qua Khả Đôn thành, đánh tới Hắc Thủy vương thành Yến kinh,từ khi hắn triển lộ binh phong thì thành trấn thôn trang lớn nhỏ dọcđường không một nơi sống sót, trên đường chúng đi tới quả thật là từngbước giết chóc.

Đại bộ đội Lang kỵ binh trú tại Nha Thành sau khi nhận được tin tức này, vô cùng khủng hoảng. Thác Bạt Hàn càng không quan tâm sự phản đối kịchliệt của Đại thái tử Đế Quốc Uy trong Thần Lang hoàng triều, cố chấpđiều động hai mươi vạn Lang kỵ binh tinh nhuệ trở về Hắc Lang hoàngtriều Yến kinh, đồng thời phái bộ đội Lang kỵ binh tinh nhuệ bao vây Sát Sinh Vương và Hắc giáp vệ của hắn. Hắc Lang hoàng triều vốn thế cụckhẩn trương vì sự giết chóc vô nhân tính của Sát Sinh Vương, càng thêmrung chuyển.

Đối mặt với hành động của Sát Sinh Vương, mệnh lệnh mà quân bộ Đại Đường truyền cho quân đoàn Chân Vũ nơi tiền tuyến phương bắc là yên lặng quan sát, chinh chiến giữa Đại Đường và Xích Lang hoàng triều, Ngân Langhoàng triều sau vài trận giao thủ rốt cục cũng kết thúc ổn định. Songphương đều là tử thương thảm trọng, trong thời gian ngắn vô lực táichiến. Chiến trường ngàn dặm trước mặt lập tức bình lặng trở lại.

Trong bộ chỉ huy trung ương của Tần Mục, Lý Lân cũng được mời đến, lạidưới chủ ý của Tần Mục, hắn ngồi ở vị trí chủ vị. Điều này rõ ràng biểulộ thái độ của Tần Mục.

- Tần soái, người chính thức mời bản hoàng tử như thế, rốt cuộc là có chuyện gì?

Sắc mặt của Lý Lân hơi tái nhợt, tinh thần cũng không tốt lắm. Trongthời gian nửa tháng này, Lý Lân vẫn luôn nghiên cứu ba trăm sáu mươi chữ cổ kia, cả người gần như điên rồ rồi. Mặc dù là như vậy, hắn cũng chẳng qua miễn cưỡng khắc họa được ba chữ đầu, hơn nữa về hình dáng còn cóchút khiếm khuyết, không thể lưu loát bằng Vương lão đầu, điều này khiến Lý Lân rất là buồn bực.

- Điện hạ, lần này Yến kinh gửi thư, cùng với mệnh lệnh bộ binh phát tới còn có thư của Bát hoàng tử. Mời người xem qua.

Tần Mục đưa một lá thư cho Lý Lân.

- Bát hoàng tử?

Lý Lân nhướng mày, thần sắc có một chút kinh ngạc. Hơn nửa năm trước hắn còn ở Yến kinh, Ngũ hoàng tử phong tư bất phàm còn đích thân ghé thăm,đem ấu đệ tinh quái Bát hoàng tử phó thác cho hắn. Đáng tiếc, trời không chiều lòng người, bản thân còn lo không nổi, căn bản là vô lực chăm sóc nó, mà nó cũng không hề liên hệ với mình.

- Phải! Từ sau khi Đại Đường trưởng lão viện thành lập, bộ binh cũngđang phát sinh biến hóa rất lớn. Một số các loãi soát mười mấy năm, mấychục năm phân chia ra mặt, quyền lực của Thượng thư Nghê Sùng Tư vì vậymà mất đi rất nhiều, thậm chí hội trưởng lão có ý phế bỏ chức vụ Binh Bộ Thượng Thư của hắn. Thượng Thư Nghê Sùng Tư viết thư cho lão phu cũngcó ý cầu cứu. Về phần thư của Bát hoàng tử, ta nghĩ hẳn là Bát hoàng tửnhờ Nghê Thượng Thư tiện thể mang đến.

Tần Mục mở miệng nói. Binh Bộ Thượng Thư Nghê Sùng Tư chính là cậu ruộtcủa Ngũ hoàng tử và Bát hoàng tử, là tâm phúc do vua Đường đương đạiđích thân đề bạt. Nếu không phải Đại Đường xảy ra biến cách lớn thế này, với tính cách nhớ tình bạn cũ của đương kim bệ hạ, cũng đủ để Nghệ Sùng Tư trở thành nhân vật lớn chạm tay có thể bị bỏng. Đáng tiếc, địa vịcủa vua Đường bị ảnh hưởng, lúc nào cũng có khả năng thoái vị, Nghê Sùng Tư tự nhiên cũng sẽ theo cùng. Mà Nghê Sùng Tư có thể leo đến vị tríBinh Bộ Thượng Thư, không chỉ bởi vì hắn là cậu em vợ của bệ hạ, bảnthân hắn cũng rất có đầu óc, hiểu được lúc này chỉ có leo lên xe ngựacủa Tần gia thì mới có thể được an ổn.

- Nghê Thượng Thư bổn hoàng tử từng gặp, nếu Ngũ đệ không đến Thần Mahọc viện, hắn tất nhiên sẽ là nhân vật ngoan ngoãn bên người Ngũ hoàngtử. Bây giờ Ngũ hoàng tử rời đi, Bát hoàng tử quá nhỏ tuổi, hắn tấtnhiên lựa chọn lại người ủng hộ, mà Tần gia vốn là gia tộc quân phươngđệ nhất, thực lực hung hậu, hắn có cách nghĩ này cũng không có gì đángtrách. Tần soái, bản hoàng tử cho rằng nếu Nghê Thượng Thư về phe chúngta, tất nhiên càng có ích cho với việc bản hoàng tử đoạt ngôi vị tháitử.

Lý Lân trầm tư một lúc rồi nói. Hắn đã hạ quyết tâm cạnh tranh ngôi vịthái tử, tự nhiên muốn bắt đầu mưu sự. Đối với âm mưu quỷ kế, Lý Lâncũng không am hiểu, cũng không có tâm tư đi làm. Mà Tần Mục mặc dù làxuất thân quân lữ, nhưng vài chục năm quan trường chìm nổi, tuyệt đối là nhân vật như cá chạch già, có lão tận tâm tận lưu phụ tá, Lý Lân cũngcó vẻ yên tâm. Về phần Tần Mục có phải thật sự chấp nhận đem Tần gia cột vào xe ngựa của hắn hay không, Lý Lân sau khi suy nghĩ rất lâu thì cũng xác định rồi.

Lý Lân đã có thói quen, nếu đã xác định rồi thì sẽ hoàn toàn tín nhiệm.Đây là thói quen được tạo thành từ trên chiến trường ở kiếp trước củahắn, dù sao trên chiến trường có thể tin tưởng chỉ có chiến hữu củangươi. Giao sau lưng cho chiến hữu của ngươi chính là quy tắc sinh tồntrên chiến trường. Đương nhiên, nếu nếu cách nghĩ này của Lý Lân bịnhững người tranh quyền đoạt lợi khác biết được, tất nhiên sẽ bị tràophóng là ngây ngô.