[Tầm Tấn] Trả Lại Áo Hoa

Chương 4




Mấy nay mình siêng mấy bữa nữa mình lại lười típ =)))) Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!!

==

Xoay đi xoay lại đã đến trung thu, Hoàng đế hạ chỉ tổ chức yến tiệc mừng trung thu, bởi vì vẫn còn đang để tang tiên đế, tất cả mọi thứ đều được làm hết sức tiết kiệm. Khi còn là Hoàng tử, Từ Tấn cũng chưa từng tham gia qua yến hội vui như vậy, lúc này làm Hoàng đế thì đã mệt mỏi chẳng còn tâm trạng.

Lục Vi Tầm đang ngồi ở phía dưới chuyện trò vui vẻ với các vị quần thần, vị trí của hắn rất gần với chỗ của Từ Tấn, có thể nhìn thấy hắn một tay cầm chung rượu, một tay khác để bên dưới chơi đùa với nút thắt buộc ngọc bội xa xỉ treo ở bên hông, dáng vẻ thập phần nhàm chán.

Lục Vi Tầm cầm chung rượu hơi che tầm mắt, lén lén liếc nhìn Bát hoàng tử Từ Di đang ngồi trong góc, tiểu Hoàng tử chỉ mới gần năm tuổi an phận ngồi ở một xó xỉnh, chẳng có ai để ý tới, chỉ có Lục Vi Tầm một mực quan sát nó. Vị tiểu Hoàng tử này trước bị cấm túc trong cung, Từ Tấn lo ngại tin tức bên ngoài sẽ làm ảnh hưởng đến tâm tính của đứa nhỏ, cho nên để đến yến tiệc trung thu hôm nay mới cho người thả ra.

Lục Vi Tầm vẫy Trịnh An đến, thờ ơ hỏi, "Sắc mặt Bát hoàng tử trông có vẻ không được tốt lắm, là do bệnh sao?"

"Là bị nhiễm phong hàn, thân thể không tốt lắm, trước đó vài ngày Thục thái phi vẫn luôn chờ Hoàng thượng ban lệnh xuất cung, mà Hoàng thượng bận tộn chính vụ, nhất thời vẫn còn chưa thể đáp ứng."

Thục thái phi... Lục Vi Tầm khẽ nâng cằm, vẻ mặt nghiêm nghị. Một lúc sau, hắn nhìn Từ Tấn đang chống tay lên tráng ngủ gà ngủ gật, phân phó Trịnh An đỡ người ra ngoài đi hóng mát một chút.

Từ Tấn không hiểu rõ tính tình Lục Vi Tầm, Trịnh An mấy lần xuất cung truyền chỉ, mỗi lần đến đều gặp Lục Vi Tầm bước qua mấy cỗ thi thể đi vào nhà. Người này trước mặt Hoàng đế làm một nhiếp chính vương điềm đạm, xuất cung liền đổi thành tư thế sát phạt quả quyết, chỉ là bụng dạ ông đầy sợ sệt, cho nên chỉ thị của người nọ có hợp quy củ hay không cũng không dám cố kị.

"Hoàng thượng, nhiếp chính vương phân phó lão nô dìu ngài hồi cung nghỉ ngơi."

Từ Tấn chớp mở đôi mắt vì say mà ửng đỏ, nhíu mày, gật đầu rồi giơ tay lên, Trịnh An khom lưng đỡ y đứng dậy từ trên đài rời đi trước, Lục Vi Tầm sau khi mời rượu xong cũng vội vã cáo từ.

Tửu lượng của Từ Tấn không phải là kém, chỉ đơn thuần là không tìm được hứng thú, vừa ra khỏi cung liền tháo miện quan nặng trĩu trên đầu xuống ném sang cho Trịnh An, cảm thấy vẫn còn khó chịu nên lại cởi thêm ngoại y ra, Trịnh An tiếp nhận hoa phục khổ sở nói, "Hoàng thượng, người sẽ bị nhiễm lạnh mất."

Từ Tấn bất mãn nheo mắt nhìn lão, "Trẫm là người đi ra từ trong quân doanh, một tấm áo mỏng cũng có thể chống chọi qua mùa đông, chớ đem những thứ chăm sóc phục dịch cho quý nhân trong cung hầu hạ trên người trẫm."

Trịnh An kinh hoảng quỳ xuống, "Lão nô biết sai, Hoàng thượng thứ tội."

Y vừa phất tay một cái, Trịnh An thức thời lui ra, Từ Tấn tìm đến một lương đình để nghỉ chân, hơi lạnh của cơn gió mùa thu để cho cảm giác choáng say dần biến mất, y ngước đầu nhìn lên vòm trời có vầng trăng sáng trong, chợt cảm thấy mình có chút quá sức, vì bá tánh muôn dân mà ổn định xã tắc cũng không mệt mỏi, chẳng qua trung thu những năm trước đều ngồi ở biên giới điêu tàn ngắm trăng sáng đã cảm thấy lẻ loi cô tịch, mà nay người đã ở nơi hoàng cung trong kinh thành, ở nơi người người ca múa mừng cảnh thái bình nhìn trăng kia, sao lòng vẫn cảm nhận được nỗi trống trải khó nói.

Phải rồi, có được ngôi vị Hoàng đế này rồi thì thế nào, mẫu phi vong cố, báo thù rồi lại có thể như thế nào nữa, vẫn chỉ còn một thân một mình, ngồi ở nơi cao cũng được, đứng tại biên cương cũng được. Từ Tấn cười tự giễu mình, nhìn thấy chung trà trống không trên bàn đá, bỗng nhiên nhớ đến bộ dáng đứng bên cạnh mình cẩn thận pha trà của Lục Vi Tầm.

Hiện tại những chuyện của đời trước đã bắt đầu phai nhạt, cứ xem như là lão thiên ban phát tình thương kéo dài tuổi thọ cho y, đến nỗi người như Lục Vi Tầm từ trước đến nay vẫn luôn thanh liêm, có chừng mực. Kiếp trước bọn họ không quen không biết, nhưng đời này hắn lại giúp y rất nhiều, tất nhiên sẽ không tùy tiện nổi sát tâm thêm một lần nữa.

Từ Tấn không phải người tham lam, y không hề mong muốn Lục Vi Tầm nắm quyền lực trong tay, chỉ mong hắn có thể đền đáp lại phần tin tưởng này của y.

Từ Tấn có chút khổ não than thở, lại nghĩ tới mới vừa rồi trong yến hội chỉ mới uống chút rượu, ngay cả bánh trung thu còn chưa thưởng thức qua, lúc này cảm thấy hơi đói. Y đang muốn đứng dậy trở về Trường Minh cung, bên ngoài đình đã vang lên tiếng bước chân. Từ Tấn quay đầu nhìn lại, thấy Lục Vi Tầm mang theo một vài cung nhân bên người.

"Tới, đặt hết ở trên bàn này đi." Lục Vi Tầm gọi, cung nhân đem rượu ngon và cao lương mỹ vị đặt xuống bàn rồi cung kính lui đi.

Từ Tấn nhìn thấy rượu và thức ăn ngon miệng, hai mắt đã sáng rực lên, nhưng y vẫn giữ nguyên phong thái của một Hoàng đế, "Lục khanh, ngươi đây là..."

"Thần thấy bệ hạ không thích thức ăn trong yến riệc, đặc biệt mời chưởng chước thường ngày ở Trường Minh cung làm cho bệ hạ chút thức ăn." Lục Vi Tầm rót đầy chung rượu, mở nắp hộp gỗ đàn bày thức ăn ra bàn, "Rượu này là do thần tự tay cất, bánh trung thu này thần đã tìm một thợ làm bánh tốt nhất trong kinh thành để làm ra nó."

Từ Tấn ngửi thấy mùi hoa quế ngọt dịu của mùa thu lẫn vào trong rượu, hớp một ngụm cảm thấy mùi vị không tệ liền một hơi cạn sạch. Lục Vi Tầm há miệng muốn nói rượu ngon cũng phải thưởng chậm, nhưng cuối cùng cũng buông tha không quản thói quen phóng khoáng của tiểu Hoàng đế.

"Trong cung đương nhiên sẽ có đầu bếp tốt nhất, Vương gia cần gì phải vất vả chạy ra ngoài tìm người?"

Lục Vi Tầm đưa cho Từ Tấn một khối bánh trung thu, "Bệ hạ mỗi ngày đều ăn uống trong cung, món ăn ngon rồi cũng sẽ chán ngán, thần cũng chỉ là muốn để cho bệ hạ nếm thử một chút hương vị tươi mới."

Lục Vi Tầm lặng lẽ phát hiện Từ Tấn rất thích ăn, nguyên nhân là do mỗi lần hắn chú tâm pha trà ngon, đều bị Từ Tấn bởi vì vừa đọc sách vừa ăn điểm tâm bị nghẹn mà uống một hơi không chừa giọt nào. Hắn bèn phái người lưu ý chuyện ăn uống của Hoàng đế, mới nhận ra vị này không thích rườm ra xa xỉ, chỉ là đối với thức ăn tình hữu độc chung, món ăn yêu thích nhất là bánh ngọt. Từ Tấn là Hoàng đế, không tiện mở miệng gọi đầu bếp bên ngoài tiến cung, Lục Vi Tầm liền thay đổi phương pháp mang thức ăn từ bên ngoài vào cho y.

Lúc ban đầu Từ Tấn còn trách cứ hắn không biết phép tắc, sau đó ăn rồi thì không thèm tranh cãi với hắn nữa.

Từ Tấn nếm thử bánh trung thu, y rất thích đồ ngọt, thuần thục ăn xong một miếng, rồi lại cầm đến miếng thứ hai, tiểu Hoàng đế bắt đầu chột dạ liếc trộm Lục Vi Tầm, "Ngươi không cười trẫm thích ăn đồ ngọt sao?"

"Bệ hạ, mỗi người đều có một sở thích." Lục Vi Tầm nhẹ nhàng cười một tiếng, "Thí dụ như... thần thích uống rượu thưởng trà."

Trước mặt Lục Vi Tầm, Từ Tấn dần dần buông bỏ tất cả hình tượng, rượu hoa quế này ngon hơn nhiều so với rượu thượng hạng trong yến tiệc, rượu thanh mát còn lẫn với vị hoa ngọt nị, y rất thích, nhưng mà mới uống một lúc, tiểu Hoàng đế đã ôm bầu rượu cười ngây ngô.

"Trẫm thích...ngọt."

Lục Vi Tầm khẽ cười nhìn bộ dáng đỏ mặt của y, "Thần cũng không đoán chắc, nhưng nghĩ rằng bệ hạ nhất định sẽ thích uống thứ này."

Từ Tấn rất ít khi cười, thời điểm cao hứng cũng chỉ nhẹ nhàng cúi đầu cong khóe miệng, Lục Vi Tầm không cảm thấy rằng y không thích cười, chẳng qua chuyện có thể khiến cho Từ Tấn để lộ nét mặt tươi cười rất ít, đây chính là thói quen của y, đôi khi vẫn sẽ vô thức thu lại dáng vẻ vui thích.

Khi tức giận, y sẽ luôn nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng là có thể thể hiện được uy nghiêm của Hoàng đế, lúc vui vẻ mi mắt sẽ giãn ra, vẻ mặt nhu hòa, so với kiểu cười khoa trương của Lục Vi Tầm thì bình thản hơn rất nhiều.

Người ở chốn thâm cung, sớm phải học được cách giấu đi niềm vui nỗi buồn.

Hiếm khi có thể nhìn thấy được dáng vẻ sinh động này của tiểu Hoàng đế, Lục Vi Tầm không nhịn được đưa tay xoa lên gò má vì say mà nóng bừng lên của Từ Tấn, y cảm nhận được lòng bàn tay lành lạnh của đối phương, híp mắt dụi vào giống như con mèo nhỏ, khóe môi cong lên, cười ngọt ngào như rượu hoa quế, "Rất thích..."

Lục Vi Tầm buồn cười lắc đâu, nhéo mặt y một cái, thịt trên má vô cùng mềm mại, "Bệ hạ say rồi."

Từ Tấn không đáp lại hắn, Lục Vi Tầm than thở rồi đứng dậy đỡ người, "Bệ hạ, thần đưa người hồi cung."

"Ừm." Từ Tần nặng nề tựa đầu vào vai Lục Vi Tầm, hắn ôm vai y rời khỏi lương đình. Cúi đầu nhìn Hoàng đế đang bất tỉnh nhân sự, hắn thở dài, "Lòng người khó đoán, bệ hạ cũng không thể không đề phòng như vậy."

Từ Tấn nghe được lời của hắn, nhíu mày quăng cho hắn một quả đấm, mở đôi mắt mờ mịt ánh nước ra trừng đối phương, "Lục Vi Tầm!"

Lục Vi Tầm tưởng rằng Từ Tấn muốn ra tay động thủ, nhíu mày buông người né ra một bên, hứng thú nhìn chằm chằm người ta, đâu ngờ tiểu Hoàng đế lại mơ hồ dán vào người hắn, dường còn muốn dính chặt hơn, thấp giọng lẩm bẩm, "Sao ngươi cứ luôn muốn trẫm phải đề phòng ngươi? Trẫm đối xử tốt với ngươi như vậy, tâm ngươi còn nghi ngờ trẫm..."

Rốt cuộc là ai tâm nghi ai? Lục Vi Tầm dắt tay y, "Thần sai rồi, thần ở đây chịu tôi với bệ hạ, được không?"

Bàn tay của Từ tấn bị hắn nắm lấy, có chút không tự nhiên lắc lư cái đầu, nghĩ thầm người nọ vì sao lại phải dắt tay y, cảm thấy hắn quá càn rỡ, nhưng lại không giãy ra, say mê cào vào trong lòng bàn tay của hắn. Khi làm hành động này trong nháy mắt tiểu Hoàng đế cảm giác mặt nóng bừng, y thầm nghĩ không nên để cho Lục Vi Tầm phát hiện, cho nên giơ tay còn lại lên không trung bắt đầu kêu gào, "Ngươi nhìn đi!"

"Hả?" Lục Vi Tầm nhìn theo hướng chỉ tay của y, chỉ thấy ánh trăng vừa sáng vừa tròn như một cái đĩa bạc lớn, vừa định đáp lại thì Hoàng đế say rượu đã tựa vào người hắn ngủ mất.

Có lẽ như thật sự không xem hắn là người ngoài.

Lục Vi Tầm liên tục thở dài, khom người ôm ngang Từ Tấn lên cất bước trở về Trường Minh cung.

"Bệ hạ, người quả thật không hề đề phòng thần."

10.

Lục Vi Tầm ôm người đi thẳng vào nội điện của Trường Minh cung, hạ nhận thức thời mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, Trịnh An hành lễ xong liền mang người kui xuống. Đặt Từ Tấn nằm xuống long tháp.

Lục Vi Tầm cũng ngồi xuống theo, nhìn tiểu Hoàng đế say đến đỏ mặt dưới ánh nến, có chút mềm mại. Một lần nữa, hắn lại không thể nén lại lòng mình, vươn tay sờ lên gò má đỏ gay nóng hổi, Từ Tấn khẽ hừ một tiếng, nghiêng đầu ngoan ngoãn cọ vào lòng bàn tay của người nọ.

"Bệ hạ." Lục Vi Tầm nhẹ giọng gọi một tiếng, Từ Tấn cau mày đưa tay nắm lấy tay hắn. Tay bị nắm lấy, trong nháy mắt sắc mặt Lục Vi Tầm hơi cứng lại, sau đó thu tay, tiểu Hoàng đế rất bất mãn, mày càng nhíu chặt hơn, nỉ non rên rỉ mấy tiếng rồi cuộn chăn vào người.

Lục Vi Tầm siết chặt bàn tay vừa mới rút ra, ánh mắt nhìn về nơi khác chứa đầy sự hoảng hốt, hắn tự khắc chế bản thân mình, đứng dậy cúi xuống đắp kín chăn cho Từ Tấn, "Bệ hạ, ban đêm sương xuống, đừng để bị lạnh."

Từ Tấn hừ hừ hai tiếng, "Lục Vi Tầm."

Lục Vi Tầm nhíu mày, chờ một lúc sau tiểu Hoàng đế cũng chẳng nói tiếp câu nào, hắn cười khổ lắc đầu, "Bệ hạ sao lại gọi rõ tên thần mãi thế."

Từ Tấn nghe thấy âm thanh của hắn, lại kêu một tiếng, "Lục Vi Tầm..."

"Bệ hạ?" Lục Vi Tầm dừng lại cúi người, áp đến gần trước mặt Từ Tấn.

Từ Tấn hơi xoay đầu, chóp mũi của cả hai vừa vặn đối nhau, nhẹ nhàng chạm vào, Lục Vi Tầm thả nhẹ hô hấp, trái tim như đập chậm lại nửa nhịp, mà người đang quấy phá lại làm như chẳng biết gì khép hờ mắt, không biết là tỉnh hay chưa, lại tựa như đang chơi đùa mà cạ vào chóp mũi của đối phương, "Lục Vi Tầm..."

Khí tức ấm áp của Từ Tấn vẫn còn vương lại mùi hoa quế, phả ra trên khuôn mặt Lục Vi Tầm, để cho hắn có cảm giác dù rằng mình không uống nhiều, nhưng hai má đã bắt đầu ấm dần lên.

"Bệ hạ nên nghỉ ngơi đi." Có thể nói đây chính là điệu bộ lạnh lùng nhất khi Lục Vi Tầm nói chuyện với Từ Tấn, hắn nhỏm dậy muốn rời đi, nhưng lại bị tiểu Hoàng đế níu cánh tay lại, mất trọng tâm ngã lại trên tháp, Lục Vi Tầm xoay người nhìn thẳng vào y, "Bệ hạ!"

Lần này Từ Tấn đã mở mắt, không chớp mi nhìn chằm chằm người nọ, Lục Vi Tầm hít sâu một hơi, cảm thấy đầu óc mình có chút hỗn độn, "Bệ hạ tỉnh rồi?"

"Lục Vi Tầm..." Tiểu Hoàng đế vẫn cố chấp gọi tên hắn.

Lục Vi Tầm thở dài thườn thượt, mấy ngày qua số lần y gọi tên hắn cộng lại cũng chỉ bằng vài lần của ngày hôm nay, "Thần ở đây, bệ hạ muốn nói gì?"

"Ngươi thả diều cho ta xem đi, có được không?" Từ Tấn rũ mắt, nắm chặt vạt áo của hắn, thanh âm dinh dính tựa như nũng nịu, khiến cho lòng người biến hóa, Lục Vi Tầm để cho y tùy ý dẫn dắt, trêu ghẹo hỏi: "Bệ hạ muốn thả diều sao? Nhưng trong cung không được phép thả diều."

"Nhưng ta muốn ngươi thả mà." Tiểu Hoàng đế kéo ống tay áo của hắn.

Lục Vi Tầm không ngờ tới Từ Tấn uống say sẽ để lộ dáng vẻ như thế này, dằn lòng lại tiếp tục đối thoại, "Vì sao phải là thần thả, bệ hạ không thể tự mình thả sao?"

Từ Tấn lắc đầu, "Không thể, nếu để người khác phát hiện sẽ trách cứ mẫu phi của ta."

Lục Vi Tầm nghe vậy, trái tim như bị bóp nghẹt, "Vậy nếu như thần bị phát hiện thì nên làm thế nào?"

Từ Tấn nở một nụ cười, thủy quang trong mắt sáng trong dưới ánh trăng, "Sẽ không, ngươi rất lợi hại."

Lục Vi Tầm ngây người, ánh mắt gắt gao dán lên người Hoàng đế rất lâu, hốc mắt có chút ê ấm, thanh âm phát ra khỏi miệng vương chút nghẹn ngào, "Vì sao người lại cảm thấy như vậy?"

Từ Tấn không nhận ra sự khác thường của hắn, nằm trên gối nhắm hai mắt lại, "Bởi vì ngươi chính là Lục Vi Tầm."

Trong tiềm thức, Từ Tấn đối với Lục Vi Tầm là sự tín nhiệm vô cùng mạnh mẽ, chẳng qua là vì y chưa tự mình phát hiện ra, vô luận là chuyện ở Tuyên Vũ môn của đời trước người này bắn vào tim y một mũi tên, hay là đời này không từ thủ đoạn giúp y lên ngôi, lòng Từ Tấn đều tỏ rõ.

Đây là một người vừa khiến cho y khâm phục mà tán thưởng, thậm chí vừa là hoàn toàn đề phòng, nhưng ở trước mặt y vẫn luôn để lộ bản chất vui vẻ, một chút cũng không hề giả tạo, mà chỉ mạnh mẽ nói cho y rằng: Người nhìn xem, bệ hạ, thần đều là vì muốn tốt cho người, người thấy sao?

Từ Tấn mặt mày lạnh tanh, nhưng trong lòng vẫn tồn tại một địa phương mềm mại, mà trùng hợp thay Lục Vi Tầm vẫn luôn là người an ổn rơi vào đúng nơi đó, chọc cho y không tự chủ được mềm lòng.

Ai cũng đều nói sau khi uống say chính là thời điểm yếu ớt chân thật nhất, lúc này Từ Tấn đã rũ bỏ thân phận Hoàng đế và những gánh nặng trong lòng, để có thể hoàn toàn đem tất cả tin tưởng giao phó cho Lục Vi Tầm.

Lục Vi Tầm mới vừa rồi giống như bị một đạo sét đánh vào người, đợi đến khi Từ Tấn chậm chạp đi vào giấc ngủ, hắn mới thoát khỏi cơn hốt hoảng, đứng dậy khỏi tháp đi ra bên ngoài cung.

"Vương gia." Phương Dự đi theo sau lưng hắn, vô cùng hiếm thấy bộ dáng hồn bay phách lạc của Lục Vi Tầm, "Bệ hạ đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Lục Vi Tầm chỉ lắc đầu, đi bộ từ nội cung ra đến cửa cung, yến hội đã giải tán, các đại thần lũ lượt ngồi xe ngựa hồi phủ. Lục Vi Tầm xuống khỏi xe ngựa, ngẩng đầu nhìn tấm hoành phi trước nhiếp chính vương phủ, nhìn lâu thật lâu, ngoắc tay gọi Phương Dự lại gần.

"Ngày mai ngươi tìm một con diều giấy thật đẹp mang đến cho bổn vương."

"Vương gia cần diều giấy để làm gì?" Phương Dự khó hiểu gãi đầu, hỏi.

Mà chủ tử của hắn không trả lời vấn đề mà hắn thắc mắc, cất bước đi vào bên trong phủ.

11.

Sáng sớm hôm sau, Từ Tấn sau khi say rượu tỉnh lại đầu căng đau, y liếc nhìn bên ngoài, đã hơi muộn, Trịnh An bưng dược thang đã chuẩn bị sẵn đến, y hớp từng hớp một, "Hôm qua nhiếp chính vương đưa trẫm về sao?"

"Vâng."

Từ Tấn nhíu mày suy nghĩ chuyện đêm qua, y không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rằng y mơ mơ màng màng đi trên đường, vừa đi vừa nói sau đó ngủ mất, cuối cùng y nằm mộng, trong mộng cảnh, y ở trong lãnh cung, qua khung cửa sổ nhìn thấy con diều giấy của hai vị hoàng huynh bị mắc lại trên cành cây, trong lòng bé con rất muốn có được nó, nhưng mẫu phi lại ôm lấy y nói rằng lấy đi đồ chơi của hoàng huynh sẽ bị phụ hoàng trách mắng.

Về sau, Từ Tấn vẫn luôn núp trong một góc ngự hoa viên nhìn các hoàng tử thả diều. Có một lần, Thái tử vì thả diều bất cẩn trượt chân té xuống hồ, tiên hoàng liền hạ chỉ cấm trong cung không được phép thả diều nữa.

Từ Tấn rất thích leo lên hòn giả sơn ngồi nhìn mây trời, những ngày trong cung vô cùng vắng vẻ hiu quạnh, ngay cả đám mây cũng có vài phần ảm đạm. Bỗng nhiên y cảm nhận được có một người bước đến gần bên cạnh mình, người này rất cao, khiến cho y có cảm giác an toàn. Từ Tấn ngước đầu nhìn lên nhưng không tài nào thấy rõ bóng dáng.

Thế nhưng vẫn ngây ngốc vươn tay ra bắt lấy, hỏi một câu, "Ngươi có thể cùng ta thả diều có được hay không?"

Từ Tấn cười một tiếng, suy nghĩ kéo y từ trong giấc mộng ra trở lại, đứng dậy thay y phục rồi rời khỏi Trường Minh cung. Sau cung yến, không khí trong cung cũng bắt đầu tươi vui hơn một chút. Từ Tấn bị kỉ niệm lôi kéo đi về phía ngự hoa viên, hậu cung lớn như vậy mà lại chẳng có mấy người, y hỏi Trịnh An, "Trong cung quạnh quẽ như vậy, trẫm có phải nên tuyển một vài cung phi rồi hay không?"

Trịnh An đáp: "Hậu cung đến nay cũng chỉ còn mấy vị Thái phi nương nương, trước đó vài ngày Thục thái phi còn thỉnh mệnh muốn dời ra ngoài vương phủ, với lại... Cũng nên tổ chức lể tuyển tú."

Từ Tấn suy nghĩa chốc lát, "Đợi đầu xuân sang năm đi, trong cung không người, cũng đìu hiu đến mức phát hoảng rồi."

"Vâng."

Từ Tấn vung tay một cái, Trịnh An cùng cung nhân lui xuống, Hoàng đế một thân một mình bước chậm trên con đường lát đá cuộc, càng đi càng cảm thấy chẳng có gì thú vị, lúc xoay người định hồi cung, ngẩng đầu nhìn thấy phía trên tường cao cách đó không xa có một con diều giấy đang bay phấp phới, y có chút kinh ngạc, định thần nhìn lại mới biết mình không phải bị hoa mắt.

Lệnh cấm của tiên hoàng cho đến bây giờ y cũng chưa từng hạ chỉ hủy bỏ, nhất định không phải là một cung nữ nào to gan đến mức đó, hướng bay của diều giấy cũng không phải ở chỗ Thái phi. Từ Tấn cất lại nghi ngờ bắt đầu tìm kiếm, diều giấy bị gió thổi mạnh bay không yên ổn, cuối cùng rơi xuống đỉnh hòn giả sơn trong ngự hoa viên.

Lục Vi Tầm thở dài, nhíu mi kéo cuộn dây trong tay, Phương Dự đứng ở bên cạnh nhìn thấy Từ Tấn, vội vàng thu lại biểu tình hành lễ, "Hoàng thượng."

Lục Vi Tầm cũng nghiêng đầu nhìn sang, "Bệ hạ vì sao lại ở đây?"

Từ Tấn đi đến bên người hắn, ánh mắt cố định vào cuộn dây diều tong tay hắn, "Câu này phải là trẫm hỏi ngươi mới đúng."

Phương Dự biết điều lui đi, Lục Vi Tầm nhún vai nói, "Đêm hôm qua không phải bệ hạ nói muốn để cho thần thả diều sao? Thần cũng chưa từng chơi qua thứ này, không bằng mang đến ngự hoa viên thả thử một lần."

Từ Tấn phụng phịu, "Lời này trẫm nói khi đang say mà ngươi cũng nghe."

Lục Vi Tầm vòng qua hòn giả sơn, "Lời bệ hạ nói, thần đều nghe."

Từ Tấn hừ một tiếng, liếc nhìn hắn rồi đi về phía trước, vịn vào hòn giả sơn dễ dàng nhảy lên chộp diều giấy xuống, Lục Vi Tầm nhận lấy diều giấy, cẩn thận xem xét nó một lượt, may mà không bị rách.

Tiểu Hoàng đế cũng nhìn con diều giấy một vòng, "Đây không phải là diều giấy được làm trong cung, sao ngươi cứ tìm đồ chơi ở bên ngoài thế hả?"

"Bệ hạ không thích sao?" Lục Vi Tầm nâng diều giấy lên cho y nhìn qua, cười với y một cái, "Lần tới thần sẽ tự tay làm cho bệ hạ một cái, được không?"

Từ Tấn liếc hắn, "Ngươi còn biết làm cái này à?"

"Không biết, nhưng mà có thể học, thần chỉ không thể học võ, nhưng những thứ này thì không thành vấn đề."

Từ Tấn thu hồi ánh mắt nhìn diều giấy lại, hai người đi dạo trong ngự hoa viên, Lục Vi Tầm bắt đầu suy nghĩ đến cấu tạo của diều giấy, trông như thật sự muốn làm cho Từ Tấn một cái. Từ Tấn ho nhẹ, di dời sự chú ý của hắn, nói với hắn chuyện mà vừa nãy y đã nói với Trịnh An, "Trẫm định mùa xuân năm sau bắt đầu tuyển tú, Lục khanh cảm thấy thế nào?"

"Tuyển tú?" Động tác của Lục Vi Tầm ngay lập tức dừng lại, thần sắc rét lạnh thay đổi trong chớp nhoáng, "Không phải bệ hạ từng nói, không thích trong cung có nhiều nữ nhân, đợi hơn nửa năm nữa hẵng nói sao?"

Từ Tấn cau chặt mày, "Ngươi sao có thể nhớ rõ như vậy?" Y suy nghĩ, "Cuối xuân năm sau cũng đã hơn nửa năm rồi."

Lục Vi Tầm không trả lời, hắn chỉ cúi đầu tiếp tục mân mê diều giấy trong tay, vẻ mặt không vui có thể dễ dàng nhận ra bằng mắt thường, ngón tay dùng sức bẻ gãy thanh gỗ hình chữ thập, "rắc" một tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng giữa hai người. Lục Vi Tầm giống như đang phát tiết ném khung gỗ sang một bên đường, "Đây là chuyện hậu cung của bệ hạ, cần gì phải hỏi qua ý thần?"

Dứt lời, Lục Vi Tầm đã cất bước rời đi, lần đầu tiên Từ Tấn thấy người này nổi giận với mình, giọng lạnh đến cùng cực, y nhìn con diều giấy tả tơi bị ném lăn lóc trên thảm cỏ ven đường, trong lòng dâng lên một nỗi ưu tư buồn bã không biết từ đâu đến. Cắn răng tiến về phía trước, đi được mấy bước đã vòng trở lại, nhặt diều giấy bị hỏng lên, ôm lấy nó về cung của mình.

Trên đường về, Từ Tấn hồi tưởng lại hành động khó hiểu vừa rồi của Lục Vi Tầm, lẩm bẩm mắng, cái tên lừa gạt này, vừa mới nói lời đường mật như vậy, quay đi quay lại đã thay đổi sắc mặt lại còn bỏ đi, hoàng cung này nói đến là đến nói đi là đi, muốn biến y thành cái dạng gì đây?

Trịnh An nhìn hoàng đế mặt mày hung dữ đầy sát khí quay trở lại, trong ngực còn ôm một con diều giấy, đi thẳng một đường ném nó lên thư trác, đụng ngã một vài món đồ, chưa hả giận lại đem nó quăng xuống đất, những người ở dưới một âm thanh cũng không dám phát ra.

"Trịnh An!"

"Có nô tài." Trịnh An dè dặt đến gần.

"Truyền ý chỉ của trẫm, lệnh cho Lễ bộ lập tức an bài tổ chức lễ tuyễn tú."

"Vâng." Trịnh An vâng vâng dạ dạ rồi lui xuống, trong đầu nghĩ không biết bệ hạ đây là đang khó chịu vì cái gì.

Từ Tấn cũng không ngốc, y vừa mới nói đến chuyện tuyển tú, Lục Vi Tầm đã không vui, hắn không vui, y càng muốn làm, còn phải đề lên nhật trình, y muốn nhìn xem phản ứng của đối phương sẽ như thế nào?

tbc.

==