[Tầm Tấn] Trả Lại Áo Hoa

Chương 1




01.

Mùa thu năm Chính Đức thứ 49 phá lệ lạnh lẽo đìu hiu hơn những năm trước, Từ Tấn mang bên mình một vài tâm phúc cưỡi ngựa chạy đến Tuyên Vũ môn, nhưng khi nhìn thấy cổng thành đóng chặt, cấm vệ quân vọt lên từ tứ phía vây bọn họ lại thành một vòng, y liền tự biết rằng mọi chuyện đã đến bước đường cùng.

Y cùng với trấn bắc tướng quân từ biên ải thắng lớn trở về, nào ngờ kinh thành đã sớm thay đổi cục diện, tiên Đế vì bệnh tình trở nặng mà băng hà, Thái tử tạo phản, Kinh Châu Vương cao tay giương cờ diệt trừ tặc tử, dẫn binh vào thành tiêu diệt quân phản loạn của phe Thái tử, sau ủng hộ Bát hoàng tử chỉ vừa tròn năm tuổi trở thành tân Đế, tự lập nhiếp chính vương, bởi do kiêng dè binh quyền trong tay Túc Vương, thế nên tung một chiêu bắt con ba ba trong bình lớn, lấy danh nghĩa của Thái tử chặn giết sạch sẽ Từ Tấn và đội tinh binh của y ngay trước Tuyên Vũ môn.

Chuyện đã không thể cứu vãn, Từ Tấn nhìn các tướng sĩ đã từng cùng mình vào sinh ra tử, đã từng vì vinh quang cho đất nước mà thoát khỏi đao kiếm của quân địch trong chiến tranh, thế mà hôm nay lại chết thảm dưới tay một tên phiên vương khác họ lòng lang dạ thú.

Từ Tấn ngẩng đầu nhìn về phía Kinh Châu Vương chưa từng gặp mặt đứng trên cổng thành, Lục Vi Tầm đứng trên đài cao cùng Túc Vương bốn mắt nhìn nhau, bên dưới chém giết hỗn loạn, lòng thầm than thở một tiếng, "Nếu có thế vì ta sở dụng, đây mới là tân Đế được lựa chọn."

Hắn có chút tiếc nuối, "Đáng tiếc, thời điểm gặp mặt chậm trễ."

"Hứa gia!" Từ Tấn né người nhìn lại, thị vệ thiếp thân của y là Hứa gia đứng chắn phía sau, người nọ bị trường thương đâm thẳng một nhát xuyên tim. Từ Tấn tiếp lấy thân thể đang dần ngã xuống, máu đỏ phun ra dính đầy mặt và người của y. Đợi đến khi người cuối cùng bên cạnh y cũng ngã xuống, Lục Vi Tầm thu lại ánh mắt, giơ tay tỏ ý ngừng công kích.

Từ Tấn lúc này đã là cường nỏ chi mạt*, binh lính vây quanh lui dần ra, lần nữa ngẩng đầu nhìn thấy trên cổng thành người kia tay đã giương nỏ, đầu mũi tên nhắm thẳng vào tim y.

*cường nỏ chi mạt: mũi tên bắn ra hết tầm bay bị rơi xuống, ý trong đoạn muốn nói hoàn cảnh sức lực suy kiệt, không còn làm được việc gì.

Từ Tấn kéo cong khóe miệng cười khổ, đời này thứ mà y am hiểu nhất chính là bắn cung. Binh khí trong tay buông lỏng, Từ Tấn dang hai cánh tay ra nhắm mắt lại, đầu mày Lục Vi Tầm giãn ra, có chút kinh ngạc, tay kéo dây cung buông lỏng một chút, một mũi tên nhọn xé gió bắn vào tim đối phương. Từ trong cổ họng dâng lên một dòng máu tươi, Từ Tấn cố nén đưa tay rút tên, che lại lồng ngực đang túa máu, ngẩng đầu lên trời, cơ thể mất trọng lực ngã về phía sau.

Lục Vi Tầm buông nỏ, ánh mắt thâm trầm ngưng trệ tựa như băng sương. Người người đều muốn làm Hoàng Đế, nhưng người người lại không bằng một đứa trẻ con cứ thích gây khó dễ.

Khi hắn xoay người, trời đất như rung chuyển, thoáng chốc một đám mây đen ùn ùn kéo đến, cuồng phong nổi lên, mấy đạo sấm sét ầm ầm đánh xuống mặt đất, mưu sĩ bên người sợ hãi giơ cao hai cánh tay quỳ xuống hô to, "Đây là trái với thiên mệnh! Trái với thiên mệnh a!"

Thiên mệnh? Cấm vệ quân bên trong Tuyên Vũ môn cũng bắt đầu cuống cuồng, Lục Vi Tầm nhíu mày, liếc nhìn mũi tên sắc bén và Từ Tấn đã ngã xuống đang hấp hối, khóe miệng vẽ ra một nụ cười vừa tàn nhẫn lại đầy giễu cợt, là thiên mệnh sao?

Từ Tấn đối mặt với bầu trời bị mây đen giăng đầy, từng cột sấm sét lóe sáng gióng xuống, y ho khan mấy tiếng, máu tươi chảy ra từ trong kẽ răng, xem ra là thiên mệnh thật, nhưng đến cùng y cũng không có phúc hưởng thụ...

Vậy thì hãy để cho Kinh Châu Vương kia phải gánh chịu tội ác nghịch thiên đi thôi.

Y đắc ý cười, nhắm chặt hai mắt.

02.

Từ Tấn không biết mình đã ngủ trong mê man hỗn độn biết bao nhiêu năm tháng, lần nữa khi mở mắt ra, ánh sáng phía bên ngoài hắt vào khiến mắt y trở nên đau nhói. Từ Tấn nhíu mày chống đỡ thân thể bước xuống giường, lắc lắc cái đầu đau đớn, mới phát hiện ra mình đang ở ngọa phòng* của phủ Túc Vương.

*ngọa phòng: phòng ngủ.

Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy?

Không đợi y kịp phản ứng, bên ngoài đã có người chiêu hô nha hoàn đi vào phục vụ rửa mặt, Từ Tấn thở nhẹ, bắt lấy một cánh tay của nha hoàn chất vấn: "Bây giờ đang là tháng nào năm nào?"

Nha hoàn bị dọa sợ giật mình, chậm chạp khôi phục tinh thần rồi cung kính trả lời: "Hồi bẩm Vương gia, hiện tại đang là năm Chính Đức thứ bốn mươi chín, hôm qua vừa mới vào đầu thu*."

*từ gốc là "mạnh thu", rơi vào đầu tháng bảy.

Đầu thu, đó chính là lúc y vừa mới thắng trận trở về, khi này quân phản loạn của Thái tử đang đối phó với Kinh Châu Vương. Từ Tấn cho nha hoàn lui ra, lúc thay y phục nhìn thấy vị trí từng tồn tại vết thương trên ngực vậy mà hoàn toàn không có tổn hại gì, y chợt nhớ đến ngày ở Tuyên Vũ môn, nhớ đến bóng dáng một người đứng trên cổng thành.

Từ Tấn biết mình đã sống lại một lần nữa, hóa ra trời cao cũng không bạc đãi y, chỉ một ngày trước khi thế cục thay đổi, đời trước giờ này y đã bị quân mai phục của Kinh Châu Vương cưỡng ép bao vây đến khốn đốn, vừa phải xử lý chuyện kho lương thực của doanh trại, vừa phải bình định loạn dân, cứ tưởng rằng cung biến sẽ khiến cho hai bên có thể phân tranh cao thấp, nhưng trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, không ngờ Lục Vi Tầm chẳng phải là nhất thời nổi lên dã tâm, mà hắn ẩn núp đã lâu, tích lũy một đội binh mã lớn mạnh hơn y dự tính.

Nếu như lúc ấy y có thế chớp lấy thời cơ dẫn binh vào cung, hỗ trợ Thái tử đối phó với Kinh Châu Vương, sau cùng cắn ngược lại có thể lấy đi ngôi vị Hoàng Đế béo bở.

Lục Vi Tầm quả thực đoán không sai, người người đều muốn trở thành Hoàng Đế, người người đều có dã tâm, Từ Tấn cũng không phải là ngoại lệ.

Nhưng tâm trạng Từ Tấn vẫn băn khoăn, bởi vì sống lại một lần nữa, y không thể không lo lắng Lục Vi Tầm sẽ đoán ra được tính toán của mình. Nếu là những người khác trong hoàng thất y đều nắm rõ, nhưng hết lần này đến lần khác sao vẫn cứ phải là Kinh Châu Vương. Người này từ trước lúc Từ Tấn lập vương đã đi phiên đất, cũng xem như là bối phận, y còn phải gọi hắn một tiếng Hoàng thúc.

Nhưng rõ ràng chỉ là một tiểu Hoàng thúc đợi chờ ở đất phong suốt hơn mười năm không thăm hỏi chuyện triều chính, vì sao lại đột nhiên ồ ạt tiến quân vào hoàng thành?

"Vương gia." Hứa gia vội vã chạy đến, Từ Tấn nhìn thấy hắn hơi sửng sốt.

"Hứa gia." Y gọi một tiếng, bắt lấy cánh tay của người nọ. Hứa gia thấy Vương gia nhà mình bộ dáng như người mất hồn, nói năng thận trọng, khó hiểu nhìn một lúc, "Vương gia, Kinh Châu Vương đến rồi."

Suy nghĩ của Từ Tấn bị kéo trở lại, y nhíu chặt mày, nhớ không lầm vào ngày này những chuyện đã xảy ra là kho lương thực trong quân doanh bị đốt cháy, dân bạo loạn nổi lên khắp tứ phía, cần y phải ra tay trấn an và giải quyết hậu họa, lần cuối cùng y nhìn thấy Lục Vi Tầm đã là chuyện ở Tuyên Vũ môn.

Đây lại là chuyện gì nữa vậy?

Đầu Từ Tấn đột nhiên hơi đau, y xoa mi tâm đi về phía đại sảnh, "Vậy thì cứ an bài trà nước tiếp đãi trước đã."

"Vâng."

03.

Thời điểm Từ Tấn đi đến đại sảnh, Lục Vi Tầm đã ở đó một lúc, hắn nâng chén trà, ánh mắt vẫn đang đánh giá nữ tử hầu trà mình, "Ngươi là thiếp thất của Túc Vương à?"

"Vâng." Tiểu thiếp nhắm mắt đáp lời, mặt dù Kinh Châu Vương kia nhìn rất đẹp mắt, nhưng khí thế trong ánh mắt kia ép người ta không dám ngẩng đầu.

"Là nữ tử của vị quan gia nào?"

"Bẩm, bẩm Vương gia, thiếp thất xuất thân từ Phó phủ."

"Phó phủ à." Lục Vi Tầm đặt tách trà xuống, dịu dàng cười nói, "Sau này Túc Vương trở thành Hoàng Đế, nếu như hắn tâm duyệt ngươi, vậy nữ tử Phó phủ là ngươi há chẳng phải có thể làm Hoàng Hậu rồi."

Thiếp thất bị dọa sợ, lập tức quỳ xuống đất dập đầu, "Thiếp thân không dám, thiếp thân không dám."

Lục Vi Tầm cảm thấy nực cười, "Có cái gì mà không dám, là do ngươi không dám làm Hoàng Hậu, hay là Túc Vương không dám làm Hoàng Đế?"

Những người có mặt trong đại sảnh đều bị khí thế của Lục Vi Tầm khiến cho thở cũng không dám thở, Từ Tấn đi tới vừa vặn nghe được lời này, "Hoàng thúc đây là có ý gì?"

Lục Vi Tầm ngẩng đẩu nhìn lại, Từ Tấn chỉ mặc một lớp áo tơ trắng, thắt lưng thêu chỉ vàng quấn quanh eo, bên hông treo một dải lụa bạch ngọc, gương mặt kia vô cùng tuấn mỹ, chỉ là mỹ nhân đang treo lên một gương mặt bình tĩnh không chút hoảng hốt, đôi mày nghiêm nghị như đang suy nghĩ gì đó, sắc mặt có hơi tái nhợt, nhưng khí thế vương giả trong từng bước chân chỉ tay đều không hề suy yếu.

Lục Vi Tầm nghĩ không sai, người này rất sáng giá để ngồi lên ngôi vị Đế Vương kia.

Đây là lần đầu tiên Từ Tấn quan sát tướng mạo của Lục Vi Tầm ở khoảng cách gần, chỉ thấy trên mặt người này mang nét cười, đôi mày như vết mực không thể lau đi, tròng mắt u ám không rõ ràng, có vài phần là đang giảo toán tính toán, còn có mấy phần ý vị thâm sâu, vẻ ngoài cực kỳ anh tuấn. Y từng giao thiệp với nhiều phiên vương ở biên cảnh, phần lớn bọn họ đều có thân hình cục mịch, mà Kinh Châu Vương đây dáng dấp cao ráo, phong thái bất phàm.

Hơn nữa, trong kí ức của đời trước, Lục Vi Tầm có chấp niệm với ngôi vị Hoàng Đế như vậy, khiến cho Từ Tấn không kiềm được hoài nghi thân phận của hắn rốt cuộc là có liên quan gì đến hoàng thất.

"Kiến qua Túc Vương." Lục Vi Tầm đứng dậy chắp tay hành lễ với Từ Tấn, mặc dù cách Từ Tấn một thế hệ, nhưng chỉ là một phiên vương khác họ, theo phép vẫn phải hành lễ, đây cũng là sự phân biệt thân phận giữa phiên vương và hoàng thất.

Từ Tấn liếc hắn một cái, thời khắc này trong lòng ai cũng đều tự biết chệnh lệch thực lực, mà trong ánh mắt Lục Vi Tầm cũng không có sự khoan nhượng và vẻ trào phúng như trước, hắn chỉ nhàn nhạt treo lên miệng nụ cười. Từ Tấn thu hồi tầm mắt, ngồi lên ghế trên, "Lần này Hoàng thúc tới đây là vì chuyện gì?"

Lục Vi Tầm không chút khách khí ngồi về vị trí mới vừa đứng dậy, thờ ơ nếm một ngụm trà, "Tất nhiên là có đại sự cần thương lượng."

Từ Tấn chớp mắt ra hiệu cho mọi người xung quanh lui xuống, lại nhìn đến thiếp thất đang sợ hãi không ít, để cho tỳ nữ đỡ nàng về phòng nghỉ ngơi.

"Trà này nguội lạnh, hương vị không còn ngon nữa rồi." Lục Vi Tầm cố tình tiếc rẻ thở dài một tiếng, thần sắc Từ Tấn khẽ biến chuyển.

"Là bổn Vương tiếp đãi không chu toàn."

"Không sao." Lục Vi Tầm buông chén trà xuống, phất ống tay áo, ngẩng đầu lãnh đạm nói, "Túc Vương mới vừa khải hoàn, không hay biết biến cố trong cung, Thái tử giết huynh, thần biết được chuyện này lập tức điều binh tới, đã cùng với thế thực của Thái tử giằng co được mấy hôm, đúng lúc gặp khó khăn, nay tới đây tìm Túc Vương là muốn mượn binh dùng."

Từ Tấn thấy ý cười không rõ trong ánh mắt của hắn, đời trước Lục Vi Tầm nắm trong tay ba vạn tinh binh, phe của y và Thái tử có hợp lại cũng không thể sánh bằng, hôm nay đối phương lại tìm mình mượn binh, đây có thể là một trong những kế hoạch của hắn.

"Vậy Tiên Đế bệnh nặng qua đời, Hoàng thúc có biết di chiếu đã hạ xuống nơi nào không?"

Lục Vi Tầm nhướn mày, "Ở trong tay thần." Hắn thấy chân mày Từ Tấn đã muốn xoắn lại, mở miệng cười khanh khách, "Thần bất kính, tự ý xem qua di chiếu của Tiên Đế, ngôi vị Hoàng Đế kia vốn sẽ truyền cho Thái tử. Nhưng làm gì được khi Đại hoàng tử khởi binh ép cung, Thái tử làm phản, nổ ra một trận chém giết tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế..."

Từ Tấn rũ mắt, y cũng không biết mình đang trông đợi vào cái gì, y vì Đại Ngu mà xông ra chiến trường, thắng lớn trở về, vậy mà lại nhìn thấy huynh đệ của mình vì Hoàng vị mà tàn sát lẫn nhau, lại nói trong di chiếu kia phụ hoàng một lời cũng không nhắc đến mình. Nếu như không có cái chết ở Tuyên Vũ môn, Thái tử lên ngôi nhất định cũng sẽ không bỏ qua y.

Lục Vi Tầm đỡ đầu ngồi bên dưới nhìn Từ Tấn hạ thấp mi mắt, biểu hiện mất mác, ánh mắt của hắn không thể không nán lại trên gương mặt đó, giống như là đang truy đuổi một vị cố nhân trong kí ức, lại như than thở, lại như tiếc nuối.

"Vương gia."

Khi Từ Tấn khôi phục suy nghĩ, Lục Vi Tầm đã bước đến trước mặt y, hai tay chống lên trác án* cúi người nhìn y, "Vương gia có muốn thử làm Hoàng Đế hay không?"

*trác án: cái bàn

Từ Tấn bị hắn hỏi, ngẩng đầu đối mặt với đôi con ngươi đen láy sâu thẳm, có một khắc, y thiếu chút nữa đã tin tưởng chủ nhân của nó. Cau mày dời tầm mắt, trên ngực mơ hồ đau nhói, "Kinh Châu Vương nếu như muốn tìm một Hoàng Đế bù nhìn, thực hiện mưu đồ thâu tóm giang sơn thì xem ra Bát đệ thích hợp hơn."

Lục Vi Tầm lắc lắc đầu, bật người đứng dậy, "Thần cảm thấy, Vương gia mới là đế vương tài."

Từ Tấn cười giễu cợt, nhớ đến đời trước, trước khi tắt thở, bên tai văng vẳng tiếng hô "thiên mệnh", lại đứng lên, "Bổn vương nếu như trở thành Hoàng Đế, đầu tiên sẽ lấy đầu của ngươi."

Lục Vi Tầm nghe vậy cũng không giận, ngược lại cười lớn, cười đủ rồi mới nhìn Từ Tấn, trên mặt bày ra bộ dáng oan ức, "Thần từ Kinh Châu chạy về, đầu tiên là cứu giá, thứ hai là làm phản, thứ ba là nâng đỡ tân Hoàng, quay lại Vương gia đã ban chết cho ta, thần quả thật quá oan uổng rồi a."

Từ Tấn hừ một tiếng, trong lòng âm thầm tính toán binh mã trong tay hắn và thế lực đã chiếm cứ ở kinh thành, "Dù vậy Hoàng thúc vẫn muốn giúp bổn vương?"

"Giúp, vì sao lại không giúp, đây chính là che chở giang sơn Đại Ngu của ta, Lục mỗ cũng có thể tích chút đức." Lục Vi Tầm lại tiến về phía trước, Từ Tấn theo bản năng lui về đằng sau nửa bước, "Vì Vương gia mưu đắc Hoàng vị, thần chết không đáng tiếc."

Từ Tấn cau chặt mày, nhất thời không rõ lời lẽ ngọt xớt từ miệng lưỡi trơn tru của người kia có mấy phần thật giả, Lục Vi Tầm thấy ánh mắt y tràn đầy phòng bị, tự mình lui một nước rời đi, "Ngày mai Túc Vương mang năm ngàn tinh binh tiến cung giúp ta tiêu diệt phe phái của Thái tử, hoàng bào gia thân..." Hắn ngừng một chút, xoay người hướng về phía người ngồi phía trên hành lễ, "Người chính là Hoàng Đế duy nhất của Đại Ngu."

Từ Tấn nhìn hắn đi ra khỏi cửa, trong lòng tràn đầy lo lắng cùng nghi ngờ, thầm nghĩ chiêu này của Lục Vi Tầm chắc chỉ dùng để ngụy trang, dụ y tiến cung, nhưng nếu thay đổi suy nghĩ một chút, dù có làm gì thì bản thân cũng sẽ không rơi vào tình cảnh tệ hại như ở đời trước nữa. Lúc này binh lực của y cũng không bởi vì chuyện quân lương và bạo loạn mà phân tán, thế nên ngoại trừ chấp nhận dụng binh tiến cung, y không còn lựa chọn nào khác.

So với việc liên thủ với phe Thái tử tấn công Kinh Châu Vương, thì cắn ngược lại Thái tử giành lấy ngôi vị Hoàng Đế kia, hoặc là trong hiểm nguy rút lui không toàn thây cũng mạo hiểm hơn là tin tưởng Lục Vi Tầm một lần. Bất luận đây là mưu kế gì của Lục Vi Tầm thì hiển nhiên là hắn cũng đã từ bỏ suy nghĩ ủng hộ Bát hoàng tử, nếu không thì người nọ chẳng cần tốn nhiều sức lực đến tận cửa thăm dò y, đợi đến khi y ngồi lên được vị trí này, sau này đối phó với hắn phần thắng cũng cao hơn so với bây giờ.

"Hứa gia, điều ba ngàn tinh binh, ngày mai tiến cung."

Hứa gia cau mày, "Ba ngàn tinh binh vào cung, sợ là không đủ."

Khóe miệng Từ Tấn xuất hiện nụ cười, theo như tính toán của đời trước, trong tay của Lục Vi Tầm còn giấu gần mười vạn binh mã, sức tiêu diệt thế lực của Thái tử có thừa, cái gọi là mượn binh bất quá cũng chỉ là sách lược ngụy trang, hắn căn bản không cần dùng binh mã của y, nếu như thế, "Bổn vương cũng phải bày tỏ một chút thành ý của mình với Hoàng thúc mới được chứ."

Năm ngàn tinh binh công với binh mã của Thái tử có thể miễn cưỡng đối địch với Kinh Châu Vương, nhưng ba ngàn tinh binh lại không đủ để y trở mặt cứu nguy cho Thái tử.

Đây chính là thành ý của Từ Tấn.

04.

Lục Vi Tầm ngồi trên lưng ngựa, siết lấy dây cương, khi thị vệ bên người báo cho hắn biết Túc Vương chỉ mang theo ba ngàn binh mã, nụ cười trên mặt hắn càng rạng rỡ. Từ Tấn lúc đến vừa vặn nhìn thấy đối phương cười tươi như một đóa hoa, hoài nghi nhíu mày, người này sao lại vui vẻ đến mức giống như con chó nhỏ đang vẫy đuôi thế kia?

Lục Vi Tầm thấy y tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là nét mặt lạnh lùng cứng nhắc, hắn thúc ngựa đến bên cạnh Từ Tấn, thu lại nụ cười, thở dài thườn thượt, "Thần nghe nói Vương gia là người thận trọng, là vị Vương gia mặt lạnh nổi tiếng khắp kinh thành. Thần vốn không tin, nhưng đúng như suy đoán, Vương gia để cho thần mặt nóng dán mông lạnh* như vậy, không sợ lòng thần rét lạnh sao?"

*Nhiệt kiểm thiếp lãnh thí cổ (热脸贴冷屁股): mặt nóng dán lên mông lạnh. Lãnh thí cổ là chỉ người khác lạnh nhạt/hờ hững. Cả câu mô tả một người thì nhiệt tình nói chuyện nhưng lại nhận được sự hờ hững, lạnh nhạt từ người kia. (nguồn: Internet)

Từ Tấn không biết đời này người trước mặt sao lại biết nói những lời ngon tiếng ngọt thế này, chỉ liếc hắn một cái, chân dùng sức kẹp lấy bụng ngựa, cưỡi thẳng lên phía đầu, Lục Vi Tầm cũng thúc ngựa theo y, Phương Dự ở bên cạnh không tài nào giải thích được, Vương gia nhà mình vì sao lại biến hóa thành như thế này, thay đổi kế hoạch ban đầu, nâng đỡ Túc Vương thì thôi đã đành, đại địch trước mặt, nhiều năm ẩn núp sắp đặt mọi chuyện, chịu đựng được đến ngày hôm nay chỉ để đánh một trận, vậy mà bộ dạng của vị Vương gia này giống như là đang bị Túc Vương kia câu mất hồn vậy.

Chẳng lẽ Túc Vương vì ngôi vị Hoàng Đế mà đã hạ cổ độc cho Vương gia?

Phương Dự suy nghĩ rồi lắc đầu, không đúng, ngày hôm qua cái người vừa tỉnh dậy đã mã bất đình đề* muốn đến thăm hỏi Túc Vương trước cũng là Vương gia nhà mình cơ mà, thật là khiến người ta không thể hiểu nổi.

*mã bất đình đề: Ngựa không ngừng vó

"Vương gia, hình như sắc mặt người không được tốt lắm, hay là do đầu thu lạnh nên bị nhiễm phong hàn?"

Từ Tấn không biết Lục Vi Tầm lấy tâm tình rảnh rỗi mà nói chuyện vớ vẩn với y, từ nãy đến giờ dứt khoát không hé nửa lời, ánh mắt bắt đầu đánh giá bốn phía tường cung.

"Vương gia, tại sao lại không hồi đáp lời của thần? Đây không phải là thái độ nên có với quân đồng minh..." Lục Vi Tầm tràn đầy hứng thú, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào gò má xinh đẹp của Từ Tấn để nói chuyện. Đến khi phía trước truyền tới âm thanh, hắn nhíu mày thu lại ý cười trên môi, đảo mắt nhìn về phía Thái tử mang theo binh đang tiến lại, khẽ nâng cằm, ánh mắt khôi phục lại dáng vẻ lạnh như băng trong dĩ vãng.

Sự lạnh lùng của Lục Vi Tầm rất khác biệt so với Từ Tấn, Từ Tấn có một loại lạnh nhạt cứng rắn theo khuôn phép cũ kĩ của nơi hoàng gia xơ xác tiêu điều kia, lại là người luyện võ, cho nên trên người lúc nào cũng phảng phất khí chất nghiêm nghị chính trực, mà Lục Vi tầm là người nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt, hờ hững và giễu cợt khiến người ta rùng mình, còn mang theo một chút thông minh giảo hoạt và tính toán, trong đáy mắt u ám tràn trề dã tâm.

Thái tử nhìn thấy Từ Tấn, trong mắt thoáng vẻ kinh ngạc, sau đó lạnh lùng nói: "Bổn cung nói thử xem, Túc Vương có phải là chọn đúng lúc này khải hoàn hay không, hóa ra cũng là vì Hoàng vị này mà chạy đến. Chỉ là không nghĩ tới, ngươi lúc nào qua mắt phụ hoàng câu kết với Kinh Châu Vương?"

Từ Tấn đảo mắt liếc trộm Lục Vi Tầm cạnh bênh, lời này của Thái tử đúng thật là oan uổng, y có tâm tư với ngôi vị Hoàng Đế, nhưng mà trọng tâm hoàn toàn đặt lên binh quyền và chiến tranh, chẳng có lòng dạ nào ở bên ngoài cấu kết với phiên vương để soán vị.

"Thái tử điện hạ, thần mang binh làm phản là thuận theo ý dân. Hoàng cung xảy ra biến cố, Túc Vương nắm trọng binh trong tay, gánh vác trên mình trách nhiệm của một hoàng tử, bình định phản tặc nổi loạn."

Lời này của Lục Vi Tầm đường đường chính chính mà nói ra, Thái tử chỉ cười nhạt: "Lục Vi Tầm, bổn cung biết, người bức tử phụ hoàng không phải là đại hoàng huynh, mà là ngươi. Hiện tại di chiếu nằm trong tay người, trên đó viết tên ai cũng là chuyện của hoàng tộc Đại Ngu ta, há lại để cho một phiên vương khác họ như ngươi nhúng tay chia rẽ."

Mối quan hệ giữa Từ Tấn và Lục Vi Tầm rất dễ suy đoán, hoặc là Túc Vương cùng Kinh Châu Vương sớm đã cấu kết với nhau, vì vậy sau khi giết hoàng huynh, Thái tử tham lợi trước mắt, quên họa sau lưng*, di chiếu lấy từ trong tay tiên Đế, vô luận phía trên viết tên người nào, thì chỉ cần nằm trong tay Lục Vi Tầm thì sẽ do hắn quyết định. Hoặc là Kinh Châu Vương tự mình có tư tâm, nhưng suy cho cùng ngoại phiên khó có thể phù chính, hắn chỉ cần một hoàng đế bù nhìn, liền lập một giao ước với Túc Vương, cộng mưu giang sơn.

*Câu gốc: bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn.

Chẳng qua Hoàng vị này đối với Lục Vi Tầm mà nói Bát hoàng tử mới là sự lựa chọn tốt hơn, mà nay lại biến thành Túc Vương một tay nắm binh quyền, làm cho Thái tử vốn có năng lực liều chết đánh một trận bị dồn đến bước đường cùng.

Mà Từ Tấn nghe được người bức tử tiên Đế là Kinh Châu Vương thì kinh ngạc nhìn về phía Lục Vi Tầm, đối phương hình như có chút chột dạ rũ mắt, nhưng lúc này không phải là thời điểm thích hợp để xoắn quýt chuyện này, Từ Tấn lạnh lùng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Thái tử ở đối diện, "Hoàng huynh, người đã không còn đường lui nữa rồi."

Thái tử cắn chặt răng, vung kiếm phát binh, Từ Tấn trên tay cầm trường thương, thúc ngựa xông về phía trước, Lục Vi Tầm không thạo chém giết, được binh mã bảo hộ ở phía sau, ánh mắt thẳng tắp cố định vào Từ Tấn trong biển người chém giết, chỉ cần vung trường thương một nhát xuyên qua cổ họng, người kia liền mất mạng, đôi con ngươi nhanh nhảu đảo vòng, giống như đang chờ đợi thời cơ mấu chốt.

Thái tử không thể đối kháng rút lui dần về phía sau, nhưng đội quân của Lục Vi Tầm đã sớm bao vây tứ phía, tinh binh trong tay Từ Tấn đều là những người đã từng nếm máu trên đao sống sót từ trong chiến trận, Thái tử căn bản không phải là đối thủ của họ.

"Từ Tấn! Ngươi giúp đỡ cho loạn thần tặc tử, xem như ngươi có thể ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế, nhưng ngươi an tâm sao?" Thái tử hét lớn, lòng Từ Tấn ngưng trệ, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, thoăn thoắt né người khỏi một đòn tấn công. Lục Vi Tầm nghe lời này thì cong môi cười một cái, rút trường kiếm bên hông tùy tùng, đạp bụng ngựa xông vào chiến trường.

"Vương gia!" Phương Dự thấy mắt mình giật lên, vội vàng chạy theo. Không được, Vương gia nhà mình võ công mèo ba chân, làm sao có thể lâm trận giết người được?

Võ công của Lục Vi tầm không tính là tốt, nhưng lại giết người không chớp mắt, Phương Dự một đường che chở hắn đến bên người Túc Vương, Từ Tấn liếc mắt đã biết công phu của người này chả tới đâu, "Ngươi đi tìm chết à?"

Lục Vi Tầm thu kiếm, dưới sự bảo hộ của thị vệ xung quanh, hắn cười khanh khách nhìn Từ Tấn, "Ta đi tìm chết, Vương gia có bảo vệ ta không?"

Từ Tấn cười khẩy, vung trường thương lệnh cho Phương Dự cùng những người khác tham chiến, nhưng chỉ một khắc đầu mũi giáo sắc nhọn hướng về phía tim của Lục Vi Tầm, dừng lại ở vị trí cách ngực hắn không đến ba tấc.

"Vương gia!" Phương Dự bị quật ngã xuống ngựa, lo lắng hô lên, nhưng lại bị người của Thái tử cầm chân, biểu tình của Lục Vi Tầm ngược lại không có gì lo lắng, bốn mắt nhìn nhau, hắn khẽ cười một tiếng, "Nếu như lúc này Vương gia muốn qua cầu rút ván thì hãy giết thần đi."

Ánh mắt của đối phương lạnh xuống, "Ngươi cho rằng bổn vương không dám?"

Lúc này giết Lục Vi Tầm, Từ Tấn chắc rằng mình vẫn có thể giết luôn cả Thái tử, con rắn mất đầu, sau cùng người chiến thắng vẫn là y. Hơn nữa, bây giờ không hạ thủ, chờ y leo lên ngai vàng, Kinh Châu Vương nhiếp chính, đến lúc đó muốn giết người này cũng khó khăn.

Đời trước Lục Vi Tầm ngồi lên vị trí nhiếp chính Vương, lộng quyền làm triều đình chao đảo, những năm này trong tối nhất định đã chôn xác không biết bao nhiêu là người, nhưng chỉ cần bây giờ giết hắn, những cục diện rối rắm này Từ Tấn tự có bản lĩnh dọn dẹp sạch sẽ.

Chẳng qua Từ Tấn không hiểu vì sao Lục Vi Tầm phải làm như vậy, quỹ đạo ở đời trước rõ ràng mới có lợi cho hắn, làm lại cuộc đời, thế cục làm sao mà lại hoàn toàn nghiêng về phía y.

Lục Vi Tầm nhìn thấy sự hoài nghi trong mắt của Từ Tấn, thu liễm ý cười, ánh mắt thâm trầm ngưng trệ, "Mạng của thần, đều do Vương gia quyết định." Dứt lời hắn nhắm hai mắt lại.

Trường thương trong tay Từ Tấn bị siết chặt, đốt ngón tay trắng bệch, cảnh này ngày này, sao có thể không khiến cho y nhớ đến cảnh tượng ở Tuyên Vũ môn ngày ấy. Từ Tấn cắn chặt rặng, cánh tay vừa thu lại dùng hết sức lực đâm trường thương về phía trước, binh khí sắc bén xé rách không khí, quét qua bên người Lục Vi Tầm, thẳng tắp hướng về phía ngực của Thái tử đang ở phía sau lưng hắn, trực tiếp xuyên thẳng. Từ Tấn đạp lên yên ngựa, sử dụng khinh công nhảy qua khỏi người Lục Vi Tầm, nắm lấy cán giáo kéo thi thể của Thái tử xuống ngựa.

Lục Vi Tầm mở mắt, lòng bàn tay đang nắm chặt dây cương đổ đầy mồ hôi lạnh, hắn thở hổn hển, há miệng hớp một ngụm khí lớn, quay đầu nhìn Từ Tấn mặt không đối sắc rút trường thương đầy máu từ trong cơ thể Thái tử ra ngoài, máu tươi tung tóe đầy trên nền đất.

tbc.